Nghe thấy tiếng hô bạo rống của bạn tốt, trong lòng Thịnh Vị Ương đau xót, đỏ chóp mũi, nếu cô thật sự biến mất không thấy, còn sẽ có người khổ sở thương tâm.
Thịnh Vị Ương hít hít lỗ mũi,
“Tiểu Tố, cậu ở cục cảnh sát sao?”
---
Nam Tiểu Tố lại hung ác trừng mắt nhìn đám cảnh sát, thô giọng nói với điện thoại, lại liên tiếp toát lên dấu chấm hỏi,
“Ừm, Ương Ương, hiện tại cậu ở đâu?
Đêm qua tớ đi quán bar tìm cậu, bartender nói cậu bị một người đàn ông mang đi! Đàn ông gì đó? Cậu có bị người khi dễ không! Có xảy ra chuyện gì không!
Nếu ai dám khi dễ cậu, cậu nói với tớ, bà đây sẽ róc xương róc thịt anh ta!”
Trong cục cảnh sát, một đám đàn ông tập thể nín thở, một đám khóe mắt trực tiếp nhìn sang bên phải →_→.
Cô gái, ngay trước mặt nhiều cảnh sát như vậy, phát ngôn bừa bãi muốn tiêu diệt người nào hả, còn róc xương róc thịt, như vậy thật sự tốt sao?
Thật sự tốt sao……
Nhìn Nam Tiểu Tố chân sau dẫm ghế, lại yên lặng thầm nghĩ, hiện tại tiểu nữ sinh đều bưu hãn như vậy ư.
Tập thể có loại cảm giác thất bại thật sâu, mặt cũng không biết đặt ở chỗ nào.
……
Nghe khuê mật tốt dò hỏi, Thịnh Vị Ương lại cảm động đến rối tinh rối mù, cái mũi ê ẩm tựa như thủ lĩnh cà rốt, vừa lắc đầu vừa nói,
“Tiểu tố tớ không có việc gì, cậu đừng lo lắng, đêm qua ở quán bar gặp một người bạn.”
Từ đêm qua đến bây giờ, cô bị Hoàng Phủ Bạc Ái mang về biệt thự của anh, một đêm điên cuồng, sau đó ký phần “khế bán mình”, biến thành Hoàng Phủ thiếu phu nhân……
Phát sinh nhiều chuyện như vậy, dù là chính Thịnh Vị Ương cũng không có tiêu hóa nổi, cho nên càng không biết phải nói với Nam Tiểu Tố như thế nào.
Hơn nữa, cho dù nói cũng vô dụng, chỉ bằng hai cô gái nhu nhược không có tiền không quyền lại không có bối cảnh như các cô, muốn đấu với Hoàng Phủ đế quốc Bạc Ái thiếu gia, nhất định còn chưa có bắt đầu liền đã chết non.
Cho nên vẫn không cần thêm một người lo lắng, chờ tìm cơ hội thích hợp, cô lại nói với Tiểu Tố.
Thịnh Vị Ương nói như thế.
……