Thịnh Vị Ương lại như bị sét đánh.
Anh vừa rồi là gọi tên của cô?
Quả thực chính là một tiếng sấm bổ ngang xuống, nổ đến cả người cô đều huyền huyễn lại hỗn độn.
“Ngượng ngùng, sao anh biết tên của tôi?” Thịnh Vị Ương sờ sờ trái tim nhỏ còn đang hoàn hảo nhảy ở trong ngực của cô, hơi thở mong manh yếu ớt nói một câu.
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt bắt lấy cổ tay tinh tế của Thịnh Vị Ương, đột nhiên dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nhiễm màu trắng bệch.
Người phụ nữ này, thật sự không sợ anh sao?
Mắt sâu đen nhánh, xẹt qua một chút lệ quang rất tàn ác, hung ác nham hiểm như ma.
Thịnh Vị Ương lập tức liền đau đến nước mắt trực tiếp xuất ra, oa oa kêu to, còn vừa vung một cái tay khác đánh loạn ở trên vai Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Buông tay, anh buông tay cho tôi! Đau, đau…… Đau……”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại một mực làm lơ, khóe môi mỏng khẽ nhếch, chậm rãi nói ra từng chữ một,
“Thịnh Vị Ương, con gái của Thịnh Viễn Dương - nhị lão gia nhà họ Thịnh, tuổi hai mươi, chiều cao 168, thể trọng 47 kg, ngực 34B, vòng eo……”
Trên bàn trà cách đó không xa, bày một phần văn kiện được người đưa tới, tất cả tư liệu của Thịnh Vị Ương, một năm trước vợ chồng Thịnh Viễn Dương và con trai Thịnh Trạch Hiên xảy ra tai nạn xe cộ chết đi, sau đó Thịnh Vị Ương đã bị bác trai Thịnh Viễn Hải của cô đuổi ra khỏi nhà họ Thịnh, một mình sinh sống ở nước Mỹ một năm, hôm qua mới vừa về nước.
……
Không chờ Hoàng Phủ Bạc Ái nói xong, Thịnh Vị Ương đã hai má bạo hồng ho khan, cũng không rảnh lo cánh tay sắp bị nắm gãy, “bốp” một cái tát!
Duỗi tay ra, trực tiếp che lên miệng của Hoàng Phủ Bạc Ái, gắt gao che lại,
“…… Ngừng!”
Khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái co rút một chút.
Thịnh Vị Ương cũng khóe miệng co rút một chút, sau đó, thần sắc nghiêm túc, không có một bộ dáng cười tủm tỉm thoạt nhìn thực dễ nói chuyện, còi báo động khắp người đang vang lên,
“Anh là ai? Vì sao điều tra tôi?”
Hoàng Phủ Bạc Ái cười tà mị, vươn đầu lưỡi cố ý nhẹ liếm lòng bàn tay cô gái đang che miệng anh một chút.
Thịnh Vị Ương giật mình một cái, cuống quít rút tay về, cả người nổi lên tầng da gà, tức giận đến muốn đánh anh nữa.
Lại bị người đàn ông tay mắt lanh lẹ bắt được cổ tay, một bàn tay to liền gắt gao bóp chặt hai tay nhỏ bé của cô.
“Xem ra tay cô lại rút gân.”
Giọng nói hoa lệ của Hoàng Phủ Bạc Ái, khí lạnh bức người.
Đêm qua ở quán bar Margaret, lúc cô giáo huấn tên cặn bã kia, anh ở phía trên thấy rất rõ ràng.
……