Tay Thịnh Vị Ương run một chút, tên này cũng bắt đầu không bình thường,
“Không có khả năng, nếu cô gái nào dám xem cậu thành lốp xe dự phòng, tớ sẽ bảo Tiểu Tố đánh cô ta thành bánh xe thai trong một giây.”
Jay ý vị thâm trường nhìn Thịnh Vị Ương, “Có những lời này của em thì anh liền an tâm rồi.”
“……”, Thịnh Vị Ương, ách, có ý tứ gì?
Thịnh Vị Ương lại nhìn thời gian trên di động, đã sắp 6 giờ, nhanh chóng lên xe taxi, vừa quay cửa kính xe xuống phất tay nói,
“Jay, vậy tới đi trước nha, cậu cũng mau về khách sạn nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay thời gian dài như vậy khẳng định mệt muốn chết rồi.”
“Được, liên hệ điện thoại.”
“Ừ.”
Nhìn xe taxi chạy nhanh trong dòng xe cộ, nghiêng nghiêng dưới ánh trời chiều, mắt đen hoa lệ mê người của người đàn ông, tối đen một chút.
Ương Ương cô ấy làm sao vậy?
Vì sao lần này gặp mặt, cảm giác cô ấy cho anh tựa hồ có chút cố tình kéo ra khoảng cách, không có thân mật như khi ở nước Mỹ lúc trước!
Hơn nữa, vừa rồi lúc ăn cơm ở nhà hàng, Ương Ương vẫn luôn nhìn di động, tựa hồ đang đợi điện thoại của người nào đps, thực sốt ruột muốn đi, rõ ràng là một tiểu tham ăn, nhưng mà vừa mới bò bít tết, còn có gan ngỗng thơm ngon cô thích, nhưng lại không ăn chút nào.
Kỳ thật câu nói tràn ngập oán niệm “Không giống người nào đó” của Ương Ương, anh nghe thấy được.
Người nào đó? Là ai? Bạn trai …… Ương Ương sao?
Bỗng chốc, bàn tay buông xuống ở hai bên chân của Jay, hung hăng dùng sức nắm chặt, ý cười ôn nhuận trong mắt đen chợt rút đi, giữa ánh mắt phủ lên một tầng bá đạo hắc ám.
Ánh chiều tà hoàng hôn rơi ở sườn mặt người đàn ông, đường cong mềm mại cũng trở nên lạnh lẽo.
Dòng xe cộ sầm uất, một chiếc Rolls-Royce dài thuần đen số lượng có hạn dừng lại ở trước mặt người đàn ông, cửa xe tự động mở ra.
Trong xe hơi tối tăm, một giọng nói lạnh lùng đạm bạc truyền ra, lộ ra vẻ thần bí,
“Kiệt thiếu.”
……