Tập thể nhe răng trợn mắt,
Hoàng Phủ Bạc Ái, “Tiểu Xuyên Xuyên, cậu đủ rồi.”
Lôi Nặc, “Còn không phải chỉ là một tuần thôi ư! Cũng không phải không thấy được con trai và mẹ của con trai cậu!”
Kỳ Mộ Phi, “Ở Thuỵ Điển mấy ngày liền lăn trở về!”
Ngữ khí Sở Nam Xuyên phát lạnh, ác đến cả người nổi lên da gà,
“Tôi phải thủ ** thân như ngọc vì mẹ của con trai tôi ~~~”
“Ọe……” Tập thể ói ra, mắng một câu, “Cút!”
Sau đó cắt tuyến.
Cả người Sở Nam Xuyên dựa vào ghế dựa, nhìn ảnh chụp trên di động, là anh chụp lúc ở trong nhà tiểu khu vào mấy ngày nay, tất cả đều chụp Hạ Mộc Cẩn và Tiểu Quang.
Có một tấm ảnh chụp, là cô ngồi ở trên sô pha phòng khách.
Bối cảnh hoàng hôn ngoài ban công hóa thành kinh diễm nhất, rõ ràng phồn hoa như lửa, nhưng cô lại ôn nhuận như ngọc, mặt mày đạm uyển cực kỳ bình tĩnh, không biết là nhìn thấy gì, ánh mắt lưu chuyển, bỗng chốc, trên khóe miệng vẽ lên một chút độ cong.
Hai loại cực kỳ xinh đẹp hòa chung một chỗ, lại có thể không có một chút cảm giác không tốt, nhìn qua, cực kỳ mê người.
Trong lòng Sở Nam Xuyên chợt giật mình, cầm lòng không đậu nâng khóe mắt lên, hóa ra, đây là cảm giác động tâm.
……
Suốt một tuần, Hạ Mộc Cẩn đều ở vào một loại trạng thái nôn nóng tâm tình uể oải.
Bởi vì, ngoại trừ ngày đó sau khi Sở Nam Xuyên mới vừa bay đến Thuỵ Điển gọi cho cô một cuộc điện thoại báo bình an, liền không còn gọi điện thoại cho cô nữa!