Nam Tiểu Tố chu chu môi, lạnh lạnh nói,
“Kỳ Mộ Phi, tôi đây tính là tai nạn lao động, nghỉ phép có lương?”
Kỳ Mộ Phi cúi đầu, nhàn nhạt quét mắt,
“Ừ.”
Mắt hạnh của Nam Tiểu Tố khẽ nhướng, cười đến đủ loại vui mừng, Kỳ Mộ Phi nhìn thấy lại hung hăng co rút khóe mắt.
Vừa rồi nghe được Hạ Mộc Cẩn ở trong điện thoại nói cô bị thương, cả người anh lập tức đều phát lạnh! Cũng may, cô chỉ là bị vết thương nhẹ.
Sở Nam Xuyên dắt Hạ Mộc Cẩn, một bàn tay khác khiêng gây vừa mới quăng ngã trên đất, theo ở phía sau, tà ác trêu chọc đủ loại,
“Chậc chậc, Tiểu Tố Tố, cô quả nhiên là điểm cuối tình yêu của vương tử cao lãnh mà! Nhìn vẻ mặt khẩn trương đến chết vừa rồi của Kỳ nhị.
Tôi đã bao nhiêu năm chưa thấy cậu ta nhiệt huyết điên cuồng như vậy rồi!”
Bỗng chốc, ánh mắt thâm thúy của Kỳ Mộ Phi chợt sâu, ném một ánh mắt xem thường qua,
“Sở thiếu, cậu không vội đón mẹ của con trai cậu về nhà sao?”
“Nhất định là vội rồi!” Sở Nam Xuyên càng ôm chặt Hạ Mộc Cẩn, cười đến vẻ mặt siểm mị lấy lòng.
Hạ Mộc Cẩn hơi quay đầu, che ý cười nhàn nhạt bên môi.
Vị Sở thiếu nào đó tiếp tục mặt dày mày dạn múa mép khua môi.
……
Kỳ Mộ Phi bế Nam Tiểu Tố lên xe, Sở Nam Xuyên ném gậy tới cóp sau xe thể thao, vẫy vẫy tay,
“Kỳ nhị, chăm sóc Tiểu Tố cho tốt đó!”