Mắt tiễn buông xuống của Thịnh Vị Ương hung hăng run lên, chợt trừng to!
“Không được!”
“Được.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh giọng cuồng nhiên.
Tâm Thịnh Vị Ương đau đớn một trận, thật giống như trong lòng cắm đầy vô số dao nhọn, đâm vào thật sâu.
Hai mắt dần dần đỏ thành một mảnh hồng bảo thạch, cứ như vậy sáng quắc nhìn anh, lẩm bẩm,
“Ba tuổi, ba tuổi……”
“Pằng”!
Một viên, thẳng tắp bắn vào ngực phải Hoàng Phủ Bạc Ái, thậm chí nghe thấy âm thanh quỷ dị xuyên thấu làn da, được khảm vào huyết nhục!
Máu, ào ạt chảy ra.
Không ngừng yêu dã nở rộ ở trên áo sơ mi màu đen……
Trong không khí tràn ngập biển tanh, chợt, hương vị máu tanh nồng đậm! Còn mang theo một cổ mùi xăng……
……
“Ba tuổi!”
Cả người Thịnh Vị Ương chấn động, gần như dùng hết sức lực toàn thân kêu to, trong ánh mắt phủ lên một tầng sương mù ẩm ướt, ngưng tụ thành một mảnh đại dương mênh mông!
Nhưng mà, thân thể Hoàng Phủ Bạc Ái chỉ cứng đờ hơi không thể nhận ra một chút, thật giống như một phát vừa rồi vốn không phải bắn ở trên ngực anh, thân hình cao dài, sống lưng thẳng tắp.