Nam Tiểu Tố vươn một ngón trỏ lắc lư trái phải 60 độ, tiếp tục hài hước trêu đùa,
“Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật nha! Nhìn vẻ mặt thiếu nữ hoa si xuân tâm nhộn nhạo hạnh phúc này của cậu đi ~!”
Hai má Thịnh Vị Ương xinh đẹp càng đỏ.
……
Chiều nay lúc đi dạo phố, hai cô gái đã khai báo tình hình gần đây của mỗi người với nhau, trọng điểm đều đặt ở tình yêu.
Nam Tiểu Tố đã biết Tiểu Ương Tử và Hoàng Phủ Bạc Ái đã bộc lộ cõi lòng song túc song phi (như hình với bóng), Thịnh Vị Ương cũng nghe nói gần đây vị Kỳ nhị thiếu kia cứ níu lấy Tiểu Tố không tha.
Nam Tiểu Tố nghênh ngang bóp chặt bả vai Thịnh Vị Ương một phen,
“Tiểu Ương Tử, cậu và Bạc Ái thiếu gia kia thật sự yêu nhau?”
Thịnh Vị Ương nhẹ nhàng chớp hạ mắt tiễn, giương mắt lên, sau đó gật đầu thật mạnh,
“Ừ, yêu.”
Ánh mắt Nam Tiểu Tố thâm trầm, sau đó cúi đầu thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn trời,
“Tiểu Ương Tử, tớ cứ như vậy bị cậu nhẫn tâm vứt bỏ sao! Xem ở trên phân thượng tình địch là Hoàng Phủ Bạc Ái, lòng tớ còn hơi dễ chịu một chút ~~~”
Thịnh Vị Ương “Xì” cười, vươn tay chọc chọc eo Nam Tiểu Tố,
“Vậy còn cậu?”
“Tớ cái gì?”
“Cậu và Kỳ nhị thiếu kia á! Thật sự không thể nào?”
……
Nam Tiểu Tố rất nhanh nhẹn chuyển mắt trắng tròn vo một cái,
“Nha! Cậu còn muốn tớ nói bao nhiêu lần hả, tớ đối vị thiếu gia bình tĩnh kia một chút hứng thú cũng không có!”
Nói xong, Nam Tiểu Tố vỗ lên ót Thịnh Vị Ương một cái, lại không nghĩ rằng rơi xuống khoảng không.
Thân mình Thịnh Vị Ương chợt nhẹ, liền bị bàn tay to của người đàn ông giữ chặt vòng eo, trực tiếp ôm tiến vào trong lòng ngực, giọng nói rét lạnh nhàn nhạt truyền đến từ đỉnh đầu,
“Không cho phép đánh vợ của tôi.”