Khi còn nhỏ, Hoàng Phủ Bạc Ý liền đuổi theo Hoàng Phủ Bạc Ái gọi “Anh trai, anh trai……” không ngừng.
Nếu không phải Tiểu Ý và đám anh em cùng mặc chung một cái quần này, cho anh thân tình ít ỏi còn có tình bạn, anh không biết chính mình có thể thật sự đi về phía cực đoan không.
...
Cho nên, dù Hoàng Phủ Bạc Ý là con gái của Vân Nhược Vi và người đàn ông khác, anh cũng vẫn xem cô là em gái ruột của mình như cũ.
……
Mi mắt Thịnh Vị Ương cười cong cong,
“Không sai, ba tuổi, làm sai chuyện chính là Vi phu nhân, Tiểu Ý cũng là người bị thương tổn, cho nên về sau người làm anh trai như anh càng phải thương yêu em gái.”
“Ừ,” Hoàng Phủ Bạc Ái trầm giọng gật đầu, “Biết.”
Thịnh Vị Ương lại cố ý chép chép miệng nhỏ, ngửa mặt lên trời phiền muộn vô hạn cảm thán một câu,
“Ba tuổi, chỉ là anh yêu người phụ nữ khác như vậy, em sẽ ghen a ~~~”
“Em cút đi!” Hoàng Phủ Bạc Ái cắn răng một cái, thực khinh bỉ trợn trắng liếc mắt một cái, “Anh chỉ yêu ai em không biết sao?”
Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt, một vẻ mặt vô tri thuần lương,
“Em cái gì cũng không biết.”
Chợt, mí mắt Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu lại, cánh tay dài hơi vươn ra, chế trụ cái ót Thịnh Vị Ương, cúi người tới gần.
Hôn lên cái miệng nhỏ nói chuyện tức chết người không đền mạng loa.