Trong lòng Thịnh Vị Ương cả kinh, vừa rồi, cô cảm giác được thân thể Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cứng đờ
Khi cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh băng kia, không hề gợn sóng, có, chỉ là yên tĩnh giống như chết.
Ngay cả Hoàng Phủ Bạc Ý và Iris bên cạnh cũng nhìn nhau, mặt lộ vẻ khó xử.
Là ai nói quan hệ cha con Hoàng Phủ đế quốc bế tắc đến khó chịu, quả thực chính là lời nói phóng rắm, hoàn toàn là quan hệ mẹ con vô cùng cần phá băng nha
Tuy rằng E khắt nghiệt lại bạo lực, mở miệng chính là “Tiểu súc sinh”, “Bạch nhãn lang” vân vân linh tinh ghét bỏ ba tuổi, nhưng hai cha con này vẫn còn có thể mắng rống nhau đó.
Nhưng thái độ vị Vi phu nhân này, đến cơ hội đối thoại giao lưu đều rất keo kiệt, nơi nào nhìn ra được yêu thương hiền lành mà người mẹ nên có với con trai đâu chứ.
Ba tuổi, anh không phải do cha mẹ anh sinh ra đi, anh khẳng định là nhặt từ đống rác về
Thịnh Vị Ương bẹp bẹp khóe miệng, rất đau lòng cho anh.
Bỗng nhiên, Thịnh Vị Ương kéo kéo khóe môi, mắt đào hoa trầm tĩnh cười cong cong, chủ động ngọt ngào kêu lên,
“Mẹ, chào người, con là Thịnh Vị Ương, là vợ của con trai mẹ, về sau con sẽ thay mặt mẹ và E chăm sóc Bạc Ái thật tốt.
Phải là con và Bạc Ái đi nước Mỹ thăm mẹ, còn để mẹ bay thật xa tới, tụi con sai rồi.”
Thịnh Vị Ương vừa nói còn đặc biệt có hỉ cảm cúi người 90 độ một cái.
Khuôn mặt nhỏ thuần lương vô tội kia, giống như nếu ai dám chỉ trích cô một câu, người đó giống như chính là người xấu tội ác tày trời.
Chọc cho Hoàng Phủ Bạc Ý chợt kéo căng, “Phốc” một tiếng, cười ha ha, núp ở phía sau lưng Vân Nhược Vi trộm dựng ngón tay cái với Thịnh Vị Ương, nâng khóe mắt ý bảo,
“Chị dâu, đánh đòn phủ đầu quả nhiên ngưu bức hú hú ~~”