Hoàng Phủ Thí cắn hàm răng đến vang lên “ken két”,
“Vợ của mày chọc giận lão tử gần chết, còn mặt dày mày dạn đóng gói một phần bò bít tết, sau đó liền cút đi công ty tìm mày!”
“Cô ấy không có tới công ty!” Hoàng Phủ Bạc Ái cũng cắn răng, phun từng chữ ra ngoài!
……
Mày kiếm của Hoàng Phủ Thí chợt nhíu, vẻ mặt khinh bỉ,
“Vậy mà cũng có thể lạc đường? Vợ mày quả nhiên là so với heo còn……”
“Nếu vợ của tôi thiếu một cọng tóc, ông nhất định phải chết!”
“Cạch”!
Không chờ ông nói xong, đã bị tiểu súc sinh nhà mình cúp điện thoại, Hoàng Phủ Thí một đầu hắc tuyến thực hỗn độn ở trong gió……
Mẹ nó**!
Đứa con chết tiệt này càng ngày càng cuồng! Lại dám uy hiếp ông!
Nhưng mà, rốt cuộc sao lại thế này? Sao vợ của tiểu súc sinh lại đột nhiên không thấy? Đưa cơm cũng có thể tự đi lạc à?
Hoàng Phủ Thí hơi nhíu mày lại, thật là heo muốn chết!
Hoàng Phủ Thí lại gọi tiếp một cú điện thoại, nếu Thịnh Vị Ương thật là không thấy từ sau khi rời khỏi nhà hàng, ông tuyệt đối tin tưởng tiểu súc sinh nhà mình dám rút oán giận lên đầu ông!
……
Phòng điều khiển bộ phận an ninh của tập đoàn Hoàng Phủ.