Thịnh Vị Ương cũng không có thấy bên tai người đàn ông bỗng chốc phiếm hồng.
Hoàng Phủ Bạc Ái mất tự nhiên ho khan hai tiếng, dương tay nhéo ở trên má tinh xảo của cô một chút, lạnh giọng rét lạnh,
“Lạ cái gì mà lạ, đi thôi.”
Thịnh Vị Ương còn vẻ mặt ngốc vòng lắc lắc đầu, trong miệng lầm bầm nói,
“Chỉ là cảm giác là lạ chỗ nào đó, ba tuổi, chẳng lẽ anh không cảm giác được sao?”
“Không cảm giác.” Vị thiếu gia nào đó mặt không đỏ tim không đập trả lời, trực tiếp nhét cô vào xe thể thao.
Thịnh Vị Ương tiếp tục phát huy truyền thống mỹ đức tra hỏi,
“Không phải nha ba tuổi, vừa rồi ánh mắt đám người Lôi Nặc và Kỳ nhị nhìn anh đều không bình thường.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh buốt nói một câu,
“Trước nay ánh mắt bọn họ nhìn anh đều chưa từng bình thường.”
……
“Phốc……” Thịnh Vị Ương thực không phúc hậu cười phun, xác thật, mấy người đàn ông này tà ác lên, thật không liên quan gì cô.
“Vậy ---”
Thịnh Vị Ương mở miệng lần nữa, liền bị Hoàng Phủ Bạc Ái thưởng một cái hạt dẻ rang đường, mày kiếm dựng nhướng lộ ra cực kỳ bất mãn của anh,
“Hôm nay sinh nhật của anh, không cho phép nói về người đàn ông khác.”
Thịnh Vị Ương sửng sốt, sau đó cười, ôm cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, tiến lên hôn mặt âm trầm của người đàn ông nào đó,
“Tiếp nhận!”