Anh vừa mới nói cái gì?
Đặc biệt là lúc làm ** ái, bộ dáng cô ở dưới thân anh khóc lóc rên ngâm.
Sắc mặt Thịnh Vị Ương ửng hồng, lời nói hạ lưu như vậy, vậy mà lại dám nói đến…… Bình tĩnh như vậy!
Quả nhiên là cầm thú mang áo mũ mà……
Hoàng Phủ Bạc Ái đã động thân đứng lên, hình dáng hoa lệ, ở trong ánh mặt trời chiếu vào càng thêm mê người.
Thịnh Vị Ương âm thầm chửi trong lòng, rốt cuộc cần phải có người mẹ đẹp đến mức nào, mới có thể sinh ra một tên yêu ** nghiệt tới như vậy chứ!
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn xuống Thịnh Vị Ương trên cao, biểu tình tà mị khôi phục lạnh băng,
“Thịnh tiểu thư, từ hôm nay trở đi, cô liền ngây ngô trong biệt thự đi.”
Nói xong, hờ hững xoay người, rời đi.
Cánh tay chết lặng của Thịnh Vị Ương đã tốt hơn một chút, chợt cả kinh, túm chặt ống quần của Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh có ý tứ gì?”
Nhìn Thịnh Vị Ương ôm đùi anh, vẻ mặt khổ đại cừu hận, khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái co giật,
“Ý tứ chính là, không có sự cho phép của tôi, cô nơi nào cũng không được đi.”
……
“Anh đây là giam giữ phi pháp!” Thịnh Vị Ương nổi giận.
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lẽo mấp máy môi, nhắc nhở nói,
“Vừa rồi cô mới ký ‘khế bán mình’.”
“Vậy anh cũng không thể hạn chế tự do thân thể của tôi!”
Ánh mắt thâm thúy của Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng, châm chọc nói,
“Chẳng lẽ, Thịnh tiểu thư đã đập phá tiệc đính hôn của nhà họ Thịnh, còn nghĩ muốn trở về ôn mộng cũ với tình nhân cũ của cô?”
Chợt, sắc mặt Thịnh Vị Ương trắng bệch.
Tự động bỏ qua nửa câu đầu của Hoàng Phủ Bạc Ái, chỉ nghe thấy nửa câu sau.
Quá khứ thương tổn cứ như vậy bị người không lưu tình chút nào vạch trần dưới ánh mặt trời, Thịnh Vị Ương chỉ cảm thấy khó chịu xưa nay chưa từng có, càng cắn chặt môi đỏ hơn,
“Anh khốn kiếp!”
……