Môi đỏ của Brian khẽ nhướng, nâng một nụ cười rất mê người, đôi mắt màu xanh biếc dừng ở trên mặt Thịnh Vị Ương, nói tiếng Trung sứt sẹo,
“Tiểu thư, cô có khỏe không?”
Đây là người phụ nữ của Hoàng Phủ Bạc Ái? Lúc cô đi ra từ xe taxi, anh đã chú ý tới.
...
Xác thật, lớn lên rất xinh đẹp, còn kinh diễm hơn ảnh chụp trên báo chí nhiều, đặc biệt là cặp mắt đào hoa thuần túy trầm tĩnh kia, làm người ta thực…… động tâm.
Không cẩn thận thấy dưới cổ áo hơi rộng của cô gái, trên cổ tuyết trắng in một dấu hôn xanh tím ái muội, bỗng chốc, trong ánh mắt xanh biếc nửa che kia, xẹt qua một cổ tà khí âm quỷ.
Nhanh đến gần như không nhìn thấy……
……
Thịnh Vị Ương đang cúi đầu nhìn đồ ăn đóng gói cho Hoàng Phủ Bạc Ái trong tay, sợ bị đổ, tự nhiên càng không có chú ý tới ánh mắt của người đàn ông.
Nghe Brian nói tiếng Trung không tự nhiên, nhịn không được cười khẽ, khó trách sẽ có người lúc nghe được người nước ngoài nói tiếng Trung sẽ cảm thấy tức giận.
Bởi vì, xác thật rất khó nghe, nháy mắt có loại cảm giác vũ nhục văn hóa trên dưới năm ngàn năm Trung Hoa chúng ta!
o(╯□╰)o……
Thịnh Vị Ương dùng tiếng Anh lưu loát nói,
“Tôi không có việc gì, vừa rồi cám ơn anh.”
Khóe môi treo mỉm cười của Brian càng thêm ôn nhu, hơn nữa một thân hơi thở mang theo tối tăm kia, làm người ta không thể không tim đập gia tốc, dùng một loại ngữ khí rất sủng nịnh lại cực kỳ hâm mộ nói,
“Tiểu thư, tiếng Anh của cô nói rất tốt.”