Phục vụ đi tới, Hoàng Phủ Bạc Ái gọi mousse đại dương, một ly Cappuccino, Thịnh Vị Ương lại gọi phần Tiramisu và sữa chua, trong miệng lẩm bẩm,
“Vừa rồi không ăn no.”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhướng mày,
“Tiểu Vị Ương, động chính là anh cũng không phải em, sao em lại sẽ đói như vậy.”
Thịnh Vị Ương nhất thời còn không hiểu rõ Hoàng Phủ Bạc Ái nói có ý tứ gì, chờ sau khi hiểu phản ứng kịp, gương mặt chợt nóng lên, suýt trực tiếp phun một ngụm sữa chua lên mặt Hoàng Phủ Bạc Ái!
Tên này lại trêu đùa gì với cô vậy hả!
Lại còn có nói đến đương nhiên…… như vậy!
……
Thịnh Vị Ương lại mặt đầy hung thần hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái một cái, ăn một miếng Tiramisu, hỏi tiếp nói,
“Ba tuổi, có phải anh quen biết Phí Tư tiên sinh không? Vừa rồi em thấy lúc các người đối diện ánh mắt không đúng lắm.”
Bỗng chốc, Hoàng Phủ Bạc Ái hơi híp mí mắt, nhiễm một tia tà ác ngả ngớn, câu lấy Thịnh Vị Ương, lãnh diễm nói,
“Quả nhiên nuôi một bà xã thông mình.”
Thịnh Vị Ương vui vẻ vểnh cái miệng nhỏ cười, chờ Hoàng Phủ Bạc Ái nói tiếp,
“Gia tộc Phí Tư là quý tộc nước Pháp, anh và anh ta cũng không quen thuộc, chỉ từng gặp qua ở lần tụ họp trước.”
Thịnh Vị Ương “a” một tiếng,
“Hóa ra là như vậy.”
Đột nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ái lại nheo mí mắt, mắt sâu đen phóng thích ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm, giọng nói từ tính âm trầm,
“Tiểu Vị Ương, tới phiên em khai báo.”
“Khai báo cái gì?”
“Vừa rồi em và anh ta nói cái gì nói đến vui vẻ như vậy? Cười đến răng đều muốn rớt!” Hàm răng Hoàng Phủ Bạc Ái cắn đến vang “Kẽo kẹt”.