Thịnh Vị Ương có chút khó chịu ngưng mi,
“Hoàng Phủ thiếu gia, tôi đã gọt táo xong theo yêu cầu của anh, hiện tại tôi không muốn nói chuyện, không muốn cãi nhau với anh có thể chứ?”
Trong giọng nói, che dấu không được suy sút, ác bá này, liền không thể nhìn trên phân thượng ngón tay cô bị thương, nói chuyện thật tốt với cô ư, cần phải khắt nghiệt như vậy sao?
Thịnh Vị Ương lại liếc mắt nhìn anh một cái, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cực kỳ ủy khuất.
Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái tê rần,
“Cô --”
Thịnh Vị Ương đã quay đầu đi, ôm gối ôm tiếp tục xem TV, chỉ là tiêu điểm đôi mắt lại không tập trung.
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng không nói, tức giận bão táp ngồi ở trên sô pha, trong phạm vi mười mét lấy anh làm trung tâm, nhiệt độ chợt giảm xuống……
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng khách lớn như vậy, chỉ có âm thanh của người dẫn chương trình tin tức giải trí TV truyền đến.
Trầm mặc giữa hai người, càng nặng hơn.
……
Đột nhiên --
Một đạo tiếng chuông điện thoại vang lên, rốt cuộc đánh vỡ phần an tĩnh quỷ dị này, là điện thoại bàn phòng khách đang vang.
Thịnh Vị Ương liếc nhìn người đàn ông đang sinh hờn dỗi, sau đó trực tiếp đạp lên trên mặt đất, lập tức đi đến phòng khách trước mặt tiếp điện thoại.
Thịnh Vị Ương mới vừa dán điện thoại đến bên tai, liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng cười nguyên khí tràn đầy của Nam Tiểu Tố,
“Bà xã, ăn cơm chưa!”
Tâm tình vốn xuống thấp, cũng tốt lên theo, vào thời điểm này, quả nhiên vẫn là khuê mật nhất tốt nhất, khóe môi rủ xuống của Thịnh Vị Ương nhẹ nhàng giơ lên, nghiêng người sang một bên,
“Ừ, ăn rồi, cậu thì sao?”