Thịnh Vị Ương liếc mắt nhìn anh một cái, tiếp theo liền lấy khăn quàng cổ màu đỏ rực bảnh bao từ túi mua sắm ra đưa cho anh, trong lòng còn có chút thấp thỏm.
Cô cũng không biết tên này có thể thích khăn quàng cổ màu đỏ này hay không, nhưng khi ánh mắt của cô nhìn thấy đầu tiên liền rất thích, không chút do dự liền mua, tuy rằng cũng hoàn toàn không đắt lắm.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ái nhét khăn quàng cổ vào trong lòng ngực cô.
Tâm Thịnh Vị Ương lập tức lạnh lẽo, thầm nói xong rồi, đại thiếu gia không thích món quà này, ánh mắt liễm diễm cũng dần dần ảm đạm xuống, tốt xấu cũng là cô tỉ mỉ chọn, thực sự có chút thương tâm,
Hoàng Phủ Bạc Ái lại duỗi cổ thò đầu qua,
“Cô bé ngốc, còn không mang lên cho anh!”
Thịnh Vị Ương bỗng chốc ngẩng đầu, liền thấy mỗ nam ngẩng cao mặt yêu nghiệt, phải gọi là thần khí khoe khoang a……
Đặc biệt là sau khi Thịnh Vị Ương giúp anh mang tốt khăn quàng cổ, thực hoa si ca ngợi một câu,
“Thật soái!”
Người nào đó khoe khoang đến quả thực tựa như con khổng tước xổng chuồng, õng ẹo tạo dáng khoe khoang “Ta đẹp không ta đẹp không?”.
Sau đó dọc theo đường đi đều không ngừng cúi đầu nhìn khăn quàng cổ trước mặt, lại nhìn đến Thịnh Vị Ương hãi hùng khiếp vía, nội tâm rít gào. Này, có thể lái xe thật tốt không!
……
Cảm thụ được ánh mắt chờ mong của một đám người, mặt Thịnh Vị Ương đỏ đến tựa như mật đào chín rộ.
Hơi nghiêng khuôn mặt nhỏ, dùng khóe mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, mím miệng nhỏ nói,
“Ba tuổi, anh nóng không, nếu không gỡ khăn quàng cổ xuống đi?”
Nói xong liền vươn tay tới cởi, lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái bắt lấy cánh tay, giữa đôi mắt thon dài tràn ra chút ác bá tức giận,
“Đừng nhúc nhích! Anh muốn mang!”
Thịnh Vị Ương, “……”
Nháy mắt, từng đạo lục quang bốn phương tám hướng kia, càng như sóng nhiệt mãnh liệt tuôn trào đến.