Bên cạnh, sắc mặt đám người đàn ông rất khó coi, vẻ mặt xanh mét, bọn họ gần như đồng thời chạy tới bệnh viện cùng xe cứu thương, thấy được khắp người Sở Nam Xuyên đều là máu.
Bọn họ tự nhiên cũng biết bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng! Người tông xe, tuyệt đối là ôm nhẫn tâm nhất định đâm chết người!
Khuôn mặt sắc của Sở đại thiếu lãnh trầm, vừa rồi đã gọi điện thoại qua, lúc này Nhan thị ủy đã bị mang đi.
“Mẹ nó!” Lôi Nặc nhịn không được bạo rống lên, “Nhan Chỉ Nhị kia t/m/d chính là một bà điên! Chính mình không chiếm được, liền muốn làm hỏng mọi người!”
Sắc mặt Kỳ Mộ Phi trầm xuống, cúp cuộc điện thoại thủ hạ vừa gọi tới,
“Nhan Chỉ Nhị điên rồi.”
Tất cả mọi người kinh ngạc một chút, sau đó liền không có bất luận gợn sóng nào.
“Thật điên hay là giả điên?” Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nghiêng mặt đi, mắt sâu đen nhánh xẹt qua một tia ý lạnh làm cho người run rẩy.
“Thật điên rồi.” Ngữ khí của Kỳ Mộ Phi thấm lạnh, nhắm mắt lại.
Lôi Nặc lại dậm chân,
“Điên rồi cũng khó thoát chết! Lão tử ---”
Còn chưa có mắng xong, “Tích”, khóa cửa điện tử của phòng giải phẫu vang lên.
Tiêu Cẩm Đường đi ra từ phòng giải phẫu, tất cả mọi người lập tức đều tiến lên.
“Chú Tiêu, Tiểu Xuyên Xuyên thế nào rồi!”
“……”
Hạ Mộc Cẩn ôm Tiểu Quang, thật giống như chờ đợi tuyên án, sống lưng lạnh băng thẳng tắp cứng đờ, giống như hơi dùng lực một chút, nháy mắt liền sẽ đứt gãy!
Tiêu Cẩm Đường gỡ khẩu trang xuống, ánh mắt lạnh lẽo thâm thúy nhíu chặt thật sâu, vẻ mặt trầm trọng làm lòng người hoảng hốt đến hít thở không thông!