Hoàng Phủ Bạc Ái đánh giá từ đầu đến chân Thịnh Vị Ương một vòng,
“Cô còn chưa bảy tám chục tuổi, không phải bà cô.”
Thịnh Vị Ương không nghĩ tới Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn nửa ngày lại phun ra một câu như vậy, còn tưởng rằng anh là không tin cô biết nấu cơm, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo quả thực không nỡ nhìn thẳng,
“Anh, anh……”
Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời, thiệt tình rất muốn ném cái xẻng đâm chết anh, khóe miệng kéo rồi kéo,
“Hoàng Phủ thiếu gia, anh vẫn là học giỏi tiếng Trung lại đến nói chuyện với tôi……”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng ghét bỏ liếc nhìn cô, rõ ràng là cô gái xinh đẹp mới hai mươi tuổi, còn tự xưng bà cô gì đó, chẳng lẽ muốn anh là cháu trai cô sao!
Hừ! Không có khả năng!
Trong phòng bếp, đôi nam nữ nào đó đang khinh bỉ lẫn nhau……
Chỉ là, Hoàng Phủ Bạc Ái cũng nghe ra, Thịnh Vị Ương nói trù nghệ cô tốt.
“Tôi cũng muốn ăn.”
Hoàng Phủ Bạc Ái vung tay ném xuống một câu, sau đó xoay người, nghênh ngang đi ra phòng bếp, lưu lại một mình Thịnh Vị Ương hỗn độn trong gió.
“Anh không ăn cơm chiều ư?” Thịnh Vị Ương nói với người đàn ông đang được đám người phục vụ trong phòng ăn.
Hoàng Phủ Bạc Ái quét mắt tới đây,
“Ăn khuya.”
……
Khóe mắt Thịnh Vị Ương co giật, ăn khuya em gái anh!
“Tôi không chuẩn bị nhiều như vậy!”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại ném liếc mắt lại đây, một biểu tình chính cô nhìn rồi làm.
Ngực Thịnh Vị Ương buồn bực, chỉ cảm thấy ngàn vạn đầu ngựa thảo nguyên cất vó bước qua, cuốn lên cuồn cuộn hồng trần……
Nhìn người đàn ông Thái thượng hoàng trong phòng ăn, Thịnh Vị Ương hung hăng băm dao phay ở trên cái thớt gỗ, sau đó "cạch cạch cạch” cắt chút chân giò hun khói và sợi cà rốt, đổ toàn bộ vào dầu sôi trong chảo, cầm xẻng dùng sức đảo xào.