Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương đỏ thắm giống như muốn nhỏ ra máu, hương thơm trong miệng bị đoạt lấy càng thêm điên cuồng.
Lại không dám buông ra, lo lắng vừa buông eo anh ra liền sẽ chìm xuống, chỉ có thể duỗi tay vỗ lung tung sau cổ anh, giữa môi răng tràn ra nức nở càng thêm kiều nhiên.
“**”
Thấy Thịnh Vị Ương sắp bị hôn đến tắt thở, lúc này Hoàng Phủ Bạc Ái mới hơi lui ra phía sau một chút, mắt sâu đen nhánh nhiễm lên một tầng đỏ đậm.
“Hô……”
Thịnh Vị Ương gần như là mệnh cẩu hít sâu một hơi thật dài.
Mị nhãn như tơ, doanh doanh như nước.
Gương mặt huyết hồng, ở dưới ánh trăng sáng vũ yêu nói không nên lời, thân mình nõn nà càng nổi lên một tầng phấn hồng làm người ta không kiềm chế nổi.
……
Chợt ---
Mắt sâu đổ đậm của Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm u sáng, kinh bắn ra một đạo ánh sáng càng nùng liệt hơn đêm tối, Thịnh Vị Ương gần như là không dám nhìn thẳng.
Âm sắc nghẹn ngào giống như bị rượu vang đỏ Stuttgart mạnh nhất ngâm qua, vừa mở miệng, liền say lòng người,
“Tiểu Vị Ương, anh muốn em……”
Trong nước, đồ bơi xé rách rơi xuống, ngay sau đó, một tiếng ngâm rên run rẩy uyển chuyển đến mức tận cùng của cô gái nhỏ……
Nước ấm tự động điều chỉnh, bắt đầu không ngừng tăng cao.