Thịnh Vị Ương lại bị hôn đến suýt hít thở không thông, không có tiền đồ khẽ thở gấp, ánh mắt trong suốt trừng anh.
Nhưng nhìn ở trong mắt người đàn ông, lại là con báo nhỏ làm nũng oán niệm anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhịn không được hầu kết căng thẳng, mắt đen sâu, lại hung tợn cắn răng một cái, nắm dây đai rơi xuống đầu vai cô kéo lên, động tác nhìn như thô bạo lại đủ cẩn thận, sợ đụng chạm đến miệng vết thương phía sau lưng của cô.
Con báo nhỏ đáng chết! Nếu không phải cô bị thương, anh đã sớm ăn cô sạch sẽ rồi!
Chỉ là, nhìn gương mặt xinh đẹp thẹn thùng như hoa của cô, tâm tình phiền đến phát điên trong hai ngày này, lập tức tan thành mây khói, vô cùng tốt.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại cố ý véo mặt Thịnh Vị Ương một phen,
“Thịnh Vị Ương, ăn bữa sáng.”
Nói xong, anh bưng canh rong biển móng heo mẹ Trương để ở đầu giường tới, ngữ khí bá đạo ra lệnh,
“Mau uống đi, nhanh dưỡng tốt móng vuốt của cô, nhìn liền phiền.”
Khóe môi Thịnh Vị Ương run rẩy, quơ quơ tay phải đeo băng vải của mình,
“Anh cho rằng cái này của tôi là…… Móng heo sao?”
“Cô là heo, đây không phải móng heo thì là cái gì.” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng châm chọc.
Thịnh Vị Ương suýt lại một chân đá qua, thay đổi tay, “Anh thấy qua móng heo trắng như vậy nộn như vậy xinh đẹp như vậy chưa?”