Nhưng mà, không có nếu, tựa như tiểu súc sinh nói, hết thảy đều đã qua, hiện giờ lại ngược dòng hoài niệm, chỉ có thể càng thêm tăng lên một phần đau kịch liệt trong lòng kia.
Nhìn thân ảnh bi thương nhàn nhạt kia, bỗng chốc, ấn đường Hoàng Phủ Thí căng thẳng, phủ lên một tầng ánh sao càng thêm nhu tình, làm như làm ra quyết định gì đó.
……
Mắt Thịnh Vị Ương đã chua xót, hai bên cánh mũi đều phiếm đỏ.
Thật tốt, trên thế giới này lại nhiều thêm một người tới yêu ba tuổi ấu trĩ của cô, thật tốt!
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái lưu chuyển, dừng ở trên khuôn mặt nhỏ cảm động của Thịnh Vị Ương, ý cười tươi sáng ở khóe miệng hạnh phúc thay anh, đang nở rộ. Tâm, càng rung động ấm áp một trận.
Bà xã ngu ngốc này, thật là ngốc muốn chết!
Sau khi mẹ con nhận nhau, cảm xúc kích động của Dạ Ngưng Yên hòa hoãn một chút, sau đó lại nhìn về phía Thịnh Vị Ương vẫn luôn đứng ở bên người Hoàng Phủ Bạc Ái, lại cười dịu dàng,
“Con chính là Vị Ương Bạc Ái thích sao?”
Giọng nói nhàn nhạt tựa như chuông gió thực nhẹ, rất êm tai, Thịnh Vị Ương nghe đến đều nhịn không được động tâm.
Nhịn không được cảm thán ở trong lòng, người thật là một loại động vật tình cảm rất thần kỳ, luôn có thể mẫn cảm cảm nhận được yêu và được yêu.
Nhìn thấy Dạ Ngưng Yên yêu thương ba tuổi như thế, độ hảo cảm trong lòng cô với người phụ nữ mỹ lệ này tăng vọt theo hệ số bình phương, sau lần trước lúc ở sân bay gặp Vân Nhược Vi, nói thật, lúc ấy trong lòng cô thật rất khó chịu không được tự nhiên.
……
Vị Ương mà Bạc Ái thích?
Nghe xong, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương lập tức đỏ, Hoàng Phủ Bạc Ái đã nắm lấy tay nhỏ của cô, mười ngón nắm chặt.
Thịnh Vị Ương cười xinh đẹp một tiếng, nghiễm nhiên một bộ dáng thẹn thùng con dâu gặp mẹ chồng, ngoan ngoãn gật gật đầu,
“Ừ, mẹ.”
Cô liền theo Hoàng Phủ Bạc Ái cùng nhau gọi mẹ, nếu dựa theo quan hệ cô là con gái là Dạ Thần Thương mà nói, cô hẳn nên gọi Dạ Ngưng Yên một tiếng cô cô.
Hoàng Phủ Bạc Ái đương nhiên biết trong lòng Thịnh Vị Ương suy nghĩ cái gì, cúi đầu nhìn lần nữa, toàn là thâm tình.