Năm tháng khinh cuồng, địa ngục thiên đường, cả đời cùng cực, anh đều sẽ không buông tay.
……
Thịnh Vị Ương cố ý níu lấy cằm của Hoàng Phủ Bạc Ái, ăn muỗng cháo xương kia, vẻ mặt nữ lưu manh hài hước nói,
“Miệng nhỏ thật ngọt.”
Hoàng Phủ Bạc Ái càng kiêu căng nhìn cô, bỗng chốc, môi mỏng khẽ mím, tràn ra giọng nói từ tính,
“Tiểu Vị Ương, còn sợ hãi không?”
Thịnh Vị Ương ngẩn ra, hơi dừng lại tay nhỏ, mắt chảy ra tia sáng hơi dừng một chút, trong cổ họng giống như nghẹn bông, mềm như bông chận ở nơi đó,
Choáng váng nửa ngày, lại nói không ra lời.
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt đau đớn, than thở một tiếng, không màng miệng vết thương ở ngực và bụng, ôm chặt lấy cô, rất cường thế ôm vào trong ngực, bá đạo giống như anh,
“Nói em ngu ngốc em còn không thừa nhận.”
……
Vừa rồi, Iris nói không sai.
Cô cũng chỉ là một thân thể bình thường, da thịt non mịn, lại không giống đám đàn ông bọn họ, từ nhỏ đã ở long đường tiếp nhận thao luyện kiểu ma quỷ của cha già nhà bọn họ, sao sẽ từng chịu đựng lăng ngược tra tấn như vậy.
Càng quan trọng, là sợ hãi trên tinh thần.
Tâm lý của Brian vặn vẹo biến thái cực đổ, xích khóa chết, roi quất đòn hiểm, lồng sắt, nổ mạnh……
Thậm chí, cô chính mắt thấy một màn anh bị Brian đánh!