Tiệm cà phê.
Kế bên ban công cửa sổ sát đất, trên bàn cơm xa hoa lại tinh xảo, Kỳ Mộ Phi và Nam Tiểu Tố ngồi mặt đối mặt.
Nam Tiểu Tố đang cầm di động của Kỳ Mộ Phi, mười ngón tay mảnh khảnh bay nhanh soạn tin tức.
Hóa ra, lúc giữa trưa hôm nay, Kỳ Mộ Phi lái xe từ công ty trực tiếp tới dưới lầu phòng làm việc mssmter, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Nam Tiểu Tố,
“Cùng nhau ăn cơm trưa, tôi ở dưới lầu chờ em.”
Nam Tiểu Tố đang ở trong phòng tập luyện, còn chưa phản ứng kịp Kỳ Mộ Phi nói chính là có ý tứ gì, điện thoại liền cúp, cúp máy……
Sau đó người đại diện liền thông báo công việc hôm nay kết thúc.
Chờ sau khi cô xuống lầu, mới vừa đi ra cửa lớn công ty, liền nhìn đến thấy chiếc xe thể thao Lamborghini màu xanh ngọc bảnh bao kia.
Kỳ Mộ Phi nghiêng người dựa vào trên cửa xe.
Nửa ôm ngực, chân dài thẳng tắp lười biếng chồng lên nhau, hàm dưới khẽ cúi, ánh nắng vàng nhạt phủ lên mí mắt rũ xuống của anh một tầng.
Giống như tâm linh tương thông, Nam Tiểu Tố mới vừa đi tới, Kỳ Mộ Phi liền nâng mắt, ánh mắt hai người ở trong không khí chạm vào nhau.
……
Bỗng chốc, trong lòng Nam Tiểu Tố không khỏi chợt giật mình, thật giống như điện giật, Kỳ Mộ Phi ngược lại rất bình tĩnh, giơ giơ tay lên với cô, hơi nhướng mày,
“Tiểu Tố.”
Bên cạnh, đồng nghiệp cùng đi ra với Nam Tiểu Tố, lúc nhìn thấy Kỳ Mộ Phi, mặt đều là chấn động trừng mắt.
Sau đó lại nhìn về phía Nam Tiểu Tố, ánh mắt ái muội, đè thấp giọng nói kinh ngạc lại cực kỳ hâm mộ,
“Tiểu Tố, cô và tổng giám đốc……”