Cô nhắm hai mắt tiễn, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng rơi xuống.
Bởi vì chân bị thương nửa nghiêng thân mình, hơi cuộn lại, một luồng tóc dài rơi ở bên khóa môi, vừa lúc lộ ra chút độ cung nhẹ nhàng.
Trên tủ đầu, hoa bách hợp trong bình hoa, hướng tới ánh mặt trời càng thêm nở rộ.
Lại có thể có một con bướm xuyên qua khe hở cửa sổ bay tiến vào, cánh chim mê người ưu nhã bay vọt……
Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, Hoàng Phủ Bạc Ái cũng không quên được một hình ảnh này.
Bạc Tứ đỡ Hoàng Phủ Bạc Ái lên giường bệnh, sau đó chuyển hai cái đến gần nhau, sau khi dùng một loại ánh mắt thực ái muội liếc mắt nhìn thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình một lúc, mới đi ra ngoài.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái bởi vì ngực bụng đều trúng đạn, chỉ có thể nằm thẳng, cẩn thận nâng cánh tay lên, muốn nâng đầu cô lên.
Cô gái nhỏ giống như biết được, mơ hồ nâng cổ.
Sau đó “rột rột” một chút, sau cổ gối lên trên cánh tay của anh, còn giọng nói dính nhu ưm một tiếng.
Cho dù cô nhắm mắt lại, nhưng trên người anh có hương vị cô quen thuộc nhất, chỉ cần vừa tới gần, cô liền biết. A, anh là đang ở bên người cô, thế giới này đều là an ổn.
Dưới ánh mặt trời, khóe môi anh hồng kia, bỗng chốc giương lên, cười ở trong mộng.
Ánh mắt đen nhánh của Hoàng Phủ Bạc Ái toàn là nhu tình, động tác ôn nhu vén lọn tóc dài ở bên môi của cô đến sau tai.
Chỉ cần cô tựa như như bây giờ, bình bình an an ở trong lòng ngực của anh, cho dù khuynh tẫn tất cả của anh, anh cũng không để bụng.