Hoàng Phủ Thí lại vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn con trai nhà mình, mắng,
“Tiểu súc sinh, mệnh của mày là lão tử cho, giữ tốt một chút cho lão tử!”
Hoàng Phủ Bạc Ái vừa chuyển mắt, đồng dạng trở về một câu càng ghét bỏ xem thường hơn,
“Yên tâm, ông nhất định chết trước hơn tôi, tôi còn muốn trôi qua cả đời với vợ của tôi.”
……
Thịnh Vị Ương đều kinh ngạc đến tròng mắt trừng thẳng, nắm tay nhỏ nhịn không được dùng sức véo một cái ở trên cánh tay của anh, sao tên này có thể nói lời đại nghịch bất đạo như vậy chứ!
Hoàng Phủ Thí tức giận đến trực tiếp nắm gối đầu vừa rơi ở trên mặt đất lên, “Vèo”, ném thẳng tắp chính xác, đập tới,
“Tiểu bạch nhãn lang mà! Dám nguyền rủa lão tử chết!”
Nếu không phải thấy thằng nhóc chết tiệt này ăn ba phát đạn, ông đã sớm đánh chết nó rồi nha!
Hoàng Phủ Bạc Ái che chở đầu Thịnh Vị Ương, cánh tay giương lên, vô cùng nhẹ nhàng tiếp được gối đầu bay tới, sau đó lại một đường parabol, ném xa về phía cửa sổ bên kia.
Hoàng Phủ Thí nhíu mày, thầm nghĩ, không phải thằng nhóc chết tiệt này bị thương ư? Dựa vào!
Thịnh Vị Ương muốn nói, gối đầu này là vô tội đó! Cứ như vậy bị các người ném qua rồi ném lại ~~~
Nếu gối đầu cũng có tâm lý hoạt động, giờ phút này nội tâm của nó nhất định là hỏng mất rồi.
……
Hoàng Phủ Thí tức giận đến gân xanh trên trán nhảy lên.
"Bốp”!
Vỗ một cái lên sô pha, sau đó đứng vọt dậy muốn đi, Hoàng Phủ Bạc Ái cầu mà không được, lạnh giọng như sương,
“Đi nhanh đi.”