Bỗng chốc, Jay lại ngừng nói, sau đó ngữ khí nghe có chút âm trầm,
“Ương Ương, chuyện này trong điện thoại nói không rõ, chừng nào thì em có thời gian, chúng ta gặp mặt nói.”
Giọng nói Thịnh Vị Ương cố ý run lên, giọng nói run rẩy đề cao hỏi lại,
“Jay, vì sao tớ có loại dự cảm không tốt? Nếu cậu tính toán tìm tớ vay tiền vậy thì quên đi.”
Lúc nghe nửa câu trước của Thịnh Vị Ương, mày kiếm lạnh lẽo của người đàn ông hung hăng nhíu lại, nhưng nửa câu sau lại làm khí lạnh băng sương trong ánh mắt nháy mắt rút đi.
Một câu của cô, liền làm thế giới của anh không còn rét lạnh nữa.
……
Giọng nói của Jay trầm thấp, giống như gắt gao đè nén cái gì đó,
“Ương Ương, thứ bảy này có thể chứ?”
Thịnh Vị Ương nhăn cái mũi lại, hiện tại hết thảy hành động của cô đều phải xin chỉ thị của Thái thượng hoàng mới có thể, thật đáng thương.
Lần trước chính là bởi vì đi sân bay đón Jay mới có thể nháo hiểu lầm với Hoàng Phủ Bạc Ái, nếu cô lại nói với Hoàng Phủ Bạc Ái cô muốn đi gặp mặt với Jay, quỷ ấu trĩ kia có thể đáp ứng sao?
Nhưng mà Jay giống như thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, hơn nữa giữa cô và Jay hoàn toàn là không có gì.
Mặc kệ! Rõ ràng chính là Hoàng Phủ ba tuổi nhàn đến hoảng! Cô cần gì phải chột dạ!
“Jay,” Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt, “Nếu thứ Bảy tớ có thể giải quyết được liền gọi điện thoại cho cậu, được không?”
“Giải quyết cái gì?” Jay hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Thịnh Vị Ương 囧,
“Cậu đừng quản, dù sao nếu thứ bảy có thời gian tớ liền điện thoại cho cậu, hai ta lại hẹn hò, được không?”
“Được.” Trong điện thoại, môi lạnh tà dụ của người đàn ông khẽ mím lại, xẹt qua một chút ý cười cưng chiều gần như khiến người đắm chìm vào, “Ương Ương, anh chờ điện thoại của em.”
"Ừ!” Thịnh Vị Ương cười cong mắt, lại nói tiếp, “Jay, cậu tới thành phố E mấy ngày rồi, đã quen chưa? Vẫn là khác với nước Mỹ rất nhiều đi!”
……