Bạc Tuyển thanh lãnh nhướng nhướng mày, ngáp một cái, vỗ vỗ bả vai Bạc Tứ,
“Tứ ca, em đi bổ sung giấc ngủ đây, giao cho anh.”
Bạc Tứ yên lặng nhìn trời, im lặng nước mắt chảy đầy,
“Thiếu gia, người ta đã hai ngày giấc ngủ không vượt qua ba tiếng! Chẳng lẽ tôi nói không phải là lời thật ư, không phải thiếu gia ngài đã gào ghét với thiếu phu nhân sao!”
……
Ánh đèn màu vàng nhạt, cô gái nhỏ đã ngủ rồi, khóe mắt còn treo nước mắt ủy khuất đáng thương.
Hoàng Phủ Bạc Ái đi đến mép giường, xốc chăn tơ tằm lên, cả người nằm vào, nâng cánh tay lên nhẹ nhàng ôm lấy thân mình nhỏ gầy của cô.
Thịnh Vị Ương tựa hồ có chút bất an nhíu nhíu mày, tựa hồ có người đang nâng gáy của cô, sau đó ôm lấy cô.
Hương vị trên người người này rất quen thuộc, mùi nước hoa nhàn nhạt dễ ngửi, còn mang theo một chút mùi thuốc lá, là Hoàng Phủ Bạc Ái sao?
Cô nhất định là lại đang nằm mơ, trong mộng mà anh còn muốn tới quấy nhiễu cô, thật không hổ là đại ác ma cấp bậc vũ trụ! Trứng thối xấu xa! Cô nhất định không cần tha thứ cho anh!
Ngủ mơ, mày liễu nhíu chặt của cô gái nhỏ, càng nhíu sâu hơn, còn có chút oán niệm bẹp bẹp cái miệng nhỏ hơi trở nên trắng bệch.
Bộ dáng nhỏ ủy khuất chọc người thương, người đàn ông nhìn đến cực kỳ đau lòng.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái cầm lòng không đậu cong khóe môi.
Ở trong ánh sáng nhàn nhạt, sủng nịch ôn nhu nói không nên lời, ánh mắt mềm mại giống như muốn phủ chìm người ta, chỉ tiếc Thịnh Vị Ương không nhìn thấy.
Anh nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhăn lại của cô, thì thầm cọ xát,
“Con báo nhỏ, có phải lại đang mắng tôi không?”
Trong lòng ngực, cô gái nhỏ liền hô hấp ưm một tiếng, cô giống như nghe được Hoàng Phủ Bạc Ái nói chuyện ở bên tai cô, thật là chán ghét, cô không muốn nghe thấy giọng nói của anh!