Mẹ Trương đã sợ tới mức đứng lên, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh, nhìn “Hai vợ chồng” trước mắt hận không thể đánh lộn, cuống quít nói,
“Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy……”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc nhìn một cái, thần sắc thí lệ thậm chí làm linh hồn người ta run rẩy, ngữ khí lạnh lùng trào phúng,
“Nơi này không chỗ cho dì nói chuyện.”
Trong lúc tình thế cấp bách, lúc này mẹ Trương mới ý thức được chính mình không có tư cách nói loạn ở nhà chủ nhân, chỉ có thể nhìn thiếu phu nhân bị thiếu gia khi dễ.
Thịnh Vị Ương giận, quả nhiên là hoàng đế ác bá.
Đôi mắt đen sắc bén của Hoàng Phủ Bạc Ái, càng khóa chặt gương mặt có chút trắng bệch của Thịnh Vị Ương, mí mắt híp lại,
“Thịnh tiểu thư, cô thật sự không sợ chết sao?”
……
Thịnh Vị Ương rất không bình tĩnh mềm chân, nhìn ánh mắt càng ngày càng đen của người đàn ông, cắn răng,
“Như thế nào, Hoàng Phủ thiếu gia, bởi vì tôi mắng anh là Hoàng Phủ Sith, cho nên anh muốn giết tôi ư?”
Đột nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ái cười.
Môi mỏng dụ hồng nâng lên một chút ý cười ý vị thâm trường, Thịnh Vị Ương nhìn đến da đầu tê dại, mí mắt thình thịch kinh hoàng.
Ách, người đàn ông này là bệnh tâm thần lại tái phát sao?
Bàn tay Hoàng Phủ Bạc Ái buông lỏng, Thịnh Vị Ương đột nhiên không kịp phòng ngừa lại ngã ngồi vào ghế dựa gỗ cọ lần nữa, tà mị cười nói,
“Giết người là phạm pháp.”
Thịnh Vị Ương trợn trắng mắt, rất muốn nói một câu, anh thì có tốt hơn người mang tội giết người chỗ nào.
Ý cười của Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh hơn,
“Thịnh tiểu thư tạm thời không cần lo lắng mạng nhỏ của cô, bởi vì cô còn không có nhìn thấy cái gì gọi là Hoàng Phủ Sith chân chính.”
Thịnh Vị Ương, “……”
Nhìn bóng dáng vung tay xoay người của người đàn ông, đột nhiên, đáy lòng hiện lên một cổ hoảng loạn bất an, cả người tay chân lạnh lẽo.
……