Thịnh Vị Ương nghiến răng, cô đã đáp ứng Jay, không thể thả bồ câu người ta chứ! Gọi thì gọi! Gọi một tiếng cô cũng sẽ không chết! Nhiều lắm ghê tởm chính mình thôi!
Thịnh Vị Ương hít sâu một hơi thật dài, nhe hàm răng hung hăng cắn một cái, trong cổ họng hô một tiếng,
“Bạc Ái ca ca.”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái bất mãn, có ủy khuất như vậy không?
“Thịnh Vị Ương, không muốn liền ngậm miệng.”
……
Sắc mặt mỗ nam lạnh lẽo, tâm Thịnh Vị Ương cũng lạnh theo một chút, tiếng chuông bạc ngọt ngào buột miệng thốt ra,
“Bạc Ái ca ca.”
Bỗng chốc, Hoàng Phủ Bạc Ái ngẩn ra, đầu quả tim đều mềm nhũn, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xấu hổ của cô gái, nháy mắt liền viên mãn,
“Buổi tối trở về nấu cơm.”
Tròng mắt Thịnh Vị Ương trừng lớn vô tội chớp chớp, vốn dĩ cô còn muốn nói đón gió cho Jay, mời anh ấy ăn cơm, chỉ là dựa theo tính tình bá đạo của quỷ ấu trĩ này khẳng định sẽ không đồng ý.
Ánh mắt Thịnh Vị Ương chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mặt hồng hào khóe môi xẹt qua một chút ý cười giảo hoạt khoe khoang,
“Được! Buổi tối ngày mai anh muốn ăn cái gì bảo Bạc Tam đi chợ bán thức ăn mua, buổi tối trở về tôi làm cho anh ăn.”
“Hừ!” Hoàng Phủ Bạc Ái kiêu ngạo hừ một tiếng.
Bạc Tam yên lặng phất tay áo gạt lệ, anh tốt xấu cũng là một vệ sĩ cao cấp anh tuấn soái khí, hiện giờ hoàn toàn lưu lạc thành ông chú mua đồ ăn sao?
……
Thịnh Vị Ương lại mị hoặc nháy mắt với Hoàng Phủ Bạc Ái, Hoàng Phủ Bạc Ái suýt đã hất cánh tay cô ra ngoài, tuy rằng cảm giác cô nắm lấy anh làm nũng rất tốt,
“Còn có chuyện gì?”
“Hoàng Phủ ba tuổi, ngày mai có thể đừng phái người đi theo tôi không.”