Mỗ nam lạnh lùng liếc nhìn, dựa gần trừng mắt nhìn trở về.
Sở Nam Xuyên đột nhiên cười đến cực kỳ ác hàn,
“Hoàng Phủ, khi nào thì dẫn vợ cậu tới cùng nhau uống rượu đi, tiệc tối nhà họ Dạ lần trước tôi cũng chưa nói được mấy câu với nữ thần.”
“Cút.” Hoàng Phủ Bạc Ái ném một nhúm đậu phộng qua.
Sở Nam Xuyên tay mắt lanh lẹ cầm lấy khay hoa quả ngăn lại, đậu phộng “Bùm bùm” tất cả đều bắn ngược đến trên mặt Lôi Nặc.
Sở Nam Xuyên vừa muốn khoe khoang, Lôi Nặc liền một chân đá tới,
“Tiểu Xuyên Xuyên, không phải nữ thần của cậu đã trở lại rồi ư”
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp nhìn về phía Kỳ Mộ Phi, ngày đó tiệc tối anh mang Thịnh Vị Ương đi về trước, cũng không biết chuyện phát sinh sau đó.
Kỳ Mộ Phi cười âm u,
“Nhan Chỉ Nhị đã trở lại.”
Mặt Hoàng Phủ Bạc Ái không biểu tình nhướng mày,
“Lại bị đá”
Sở Nam Xuyên dĩ nhiên trừng Hoàng Phủ Bạc Ái, “Phốc”, Kỳ Mộ Phi cười rất không phúc hậu, cố ý kích thích Tiểu Xuyên Xuyên nào đó nói,
“Hoàng Phủ, cậu không thể trông mong lần này người nào đó của Sở thiếu trở về từ nước Pháp chính là cầu tái hợp lại với Sở thiếu ư.”
Hoàng Phủ Bạc Ái uống một ngụm rượu vang đỏ, giọng nói hoa lệ nhiễm lạnh lẽo,
“Bị đá càng tốt, Tiểu Xuyên Xuyên có dạng phụ nữ nào mà tìm không được.”