Thịnh Vị Ương hung hăng nhe răng,
“Em! Một! Chút! Cũng! Không! Ăn! Dấm!”
Hoàng Phủ Bạc Ái rất lãnh diễm hừ mũi một tiếng, một bộ dáng kiêu ngạo “Lão tử tin em mới là lạ”.
Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời.
……
Nhìn công chúa bá tước kia vẻ mặt ai oán ủy khuất đến giống như giây tiếp theo liền khóc lên, mí mắt Thịnh Vị Ương nhảy nhảy, đỡ đỡ trán,
“Công chúa Iris, hoan nghênh cô tới Trung Quốc.”
“ll, anh lại chán ghét em như vậy sao?” Mắt xanh sáng trong của Iris nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái.
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương 囧, dám hoàn toàn không để ý chính mình →_→, sau đó tự mình rộng lượng sờ sờ cái mũi, không có việc gì, không mất mặt.
“Ừ.” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng, ngữ khí khắt nghiệt.
Iris càng thương tâm,
“Nhưng mà từ nhỏ đến lớn em đều thích anh.”
“Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi.” Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái như sương liếc mắt, càng thêm bá đạo ôm eo Thịnh Vị Ương.
……
“ll, vậy anh hy vọng bây giờ em trở về nước Mỹ ư?” Vị công chúa nào đó chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.
Tràn ngập đồng tình tặng một ánh mắt, đây là tự tìm ngược nha ~~~
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lạnh một câu,
“Đi thong thả.”
Thịnh Vị Ương hoàn toàn không kiềm được, nghẹn cười khóe môi run lên, chân sau dùng sức đạp lên xoay quanh trên giày da của Hoàng Phủ Bạc Ái, cố tình đè thấp giọng nói,
“Ba tuổi, đừng nói nữa, người ta sắp khóc!”
Hoàng Phủ Bạc Ái đau đến khóe mắt trực tiếp kéo, suýt tát một cái lên trên ót cô!
Đáng chết! Tâm con báo nhỏ này cũng thật là lớn nha!