“Bằng không em cho rằng là muốn làm gì?”
“Không làm gì hết!”
Nam Tiểu Tố đột nhiên lắc đầu, nhanh chóng trả lời chỉ có vẻ càng thêm giấu đầu hở đuôi, trong đầu ảo tưởng hình ảnh xấu xa “tách tách”.
Kỳ Mộ Phi càng lãnh diễm vạch trần,
“Vậy em ôm ngực ôm đến chặt như vậy làm gì? Cũng đâu có ngực.”
Khóe môi Nam Tiểu Tố run rẩy một cái, trực tiếp đá một chân qua, đương nhiên dùng chính là chân không bị trẹo kia, làm một động tác ưỡn ngực, mặt vọt đầy lửa giận,
“Kỳ Mộ Phi, mắt anh mù à! Em không…… không có ngực chỗ nào!””
Cho dù không có 34**c, cô cũng có 34**a nha!
Thật là…… Quá vũ nhục người!
……
Kỳ Mộ Phi thực nghiêm túc nhìn qua.
Nhìn chằm chằm Nam Tiểu Tố ưỡn ngực khoảng mười giây đồng hồ, sau đó thu hồi tầm mắt, nói một câu Nam Tiểu Tố rất muốn đánh một cái tát bay hàng này đi rồi.
Kỳ Mộ Phi nhướng mày một chút, đuôi lông mày tà hước,
“Xác thật nhỏ một chút, chỉ là anh sẽ không ghét bỏ.”
Trong phòng khách một biệt thự tiểu khu nào đó, truyền ra tiếng gầm gừ chợt bạo rống của một người phụ nữ, hận không thể chấn bay nóc nhà,
“Kỳ Mộ Phi, anh đặc biệt sao không qua được phải không……”
“Ừ, dù sao ngực cũng nhỏ một chút.”
“……”