Bởi vì cô hoàn toàn không có biện pháp phủ nhận sự thật Tiểu Quang là con trai của Sở Nam Xuyên, nếu nhà họ Sở muốn đoạt Tiểu Quang với cô, cô thậm chí một chút lực đánh trả cũng không có.
……
Sở phu nhân an ủi vỗ vỗ sống lưng có chút cứng đờ của Hạ Mộc Cẩn,
“Hoa Hoa, ta cũng là mẹ, cho nên biết con đang suy nghĩ cái gì.
Con không cần khẩn trương, chúng ta sẽ không đoạt Tiểu Quang với con, điểm này, bác gái có thể cam đoan với con, Tiểu Quang cũng sẽ không rời khỏi con.”
“Ta và bác trai của con chỉ là đau lòng cho Tiểu Quang, muốn yêu thương thằng bé thêm một chút, cũng hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc ngậm kẹo đùa cháu.
Về phần chuyện của con và Tiểu Xuyên, các con đều là người trưởng thành rồi, đều có suy nghĩ của chính mình, cho nên chúng ta mặc kệ, các con tự mình giải quyết.”
Bỗng dưng ---
Hạ Mộc Cẩn cắn khóe môi một chút, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Sở phu nhân,
“Cám ơn bác gái”
Sở phu nhân hiểu ý cười,
“Đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ.”
……
Cách đó không xa, Sở Nam Xuyên nâng Tiểu Quang chạy loạn ở trong vườn hoa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lại đây, nghi hoặc hỏi,
“Tiểu Quang, mẹ ta và mẹ con đang nói gì vậy?”
Tiểu Quang lắc đầu,
“Không biết.”
Sở Nam Xuyên,
“……”