Mắt sâu tuyệt sắc của Hoàng Phủ Thí lập tức lạnh lẽo, sắc bén nhìn Thịnh Vị Ương, cô lại dám lấy hạnh phúc nửa đời sau của William làm tiền đặt cược!
Rốt cuộc tên nhóc thúi kia thích cô bao nhiêu? Ông bỗng nhiên rất hiếu kì về vấn đề này.
Nhưng mà, ông thật sự nhìn lầm coi khinh con nhóc này, nơi nào là bạch ngọt ngốc nghếch chứ, hoàn toàn là con sói phúc hắc giống tên nhóc thúi kia!
……
Thịnh Vị Ương lại dấu không được khoe khoang nhướng nhướng khóe mắt xinh đẹp, cười ngọt ngào,
“EMP, phỏng chừng vấn đề này ngài cần tốn chút thời gian suy nghĩ cặn kẽ một phen.
Vậy cái đó, cháu liền không ở nơi này quấy rầy ngài suy nghĩ, Hoàng Phủ ba tuổi chắc cũng sắp về tới, ăn không được cơm anh ta lại muốn tức giận lung tung.
Không thể không nói một câu, tính tình con trai của ngài và ngài thật là giống nhau như đúc ~”
Nói xong, Thịnh Vị Ương đặc biệt ủy khuất nhíu nhíu cái mũi nhỏ, ánh mắt thiện lương giống như còn có chút ghét bỏ, sau đó liền đi ra khỏi phòng sách.
Hoàng Phủ Thí, “……”
Ánh mắt vừa rồi của con nhóc này là gì vậy? Là đang ghét bỏ tính tình hư hỏng của ông sao?!
“Cạch” một tiếng.
Thịnh Vị Ương mở cửa phòng sách ra, còn chưa có nhấc chân, liền đụng vào lồng ngực của người đàn ông đứng ngoài cửa phòng.
Giây tiếp theo, bị anh gắt gao giữ ở trong ngực.
……
Ngực bá đạo của anh truyền đến một trận tiếng vang nhảy lên có lực, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương đỏ lên, bối rối,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh…… sao anh lại ở chỗ này?”
Nội tâm rít gào, xong rồi xong rồi! Tên này trở về khi nào?!
Cô vừa mới ở bên trong nói những "tình nhân trong số mệnh" gì đó với EMP, anh hẳn là không nghe thấy đi!
Trời ạ! Những lời đó cô thật sự đều là bất đắc dĩ mới nói nha! Thật sự ngàn vạn lần đảm đương không nổi đâu……