Ánh mắt băng liệt của Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm đảo qua, lạnh lùng nói một câu,
“Các người lại không phải là vợ của tôi.”
Thịnh Vị Ương rất phối hợp nằm úp sấp ở trong lòng ngực của Hoàng Phủ Bạc Ái, ngoan ngoãn đến giống như chú cừu con dịu ngoan.
Một đám người nghiến răng ing.
“Phốc ha ha……” Nam Tiểu Tố rốt cuộc không nhịn được, cười phun, giơ tay vỗ một cái, “Vợ chồng hai người đủ rồi nha!”
Mỗ nữ lại kiêu ngạo đến nhếch cái đuôi khổng tước lên.
……
Nam Tiểu Tố đang cười đến không còn hình dáng, bỗng nhiên nghe được giọng nói lãnh nhuận của Kỳ Mộ Phi,
“Nam tiểu thư, cô sờ đủ chưa?”
Nam Tiểu Tố đột nhiên cả kinh, quay đầu, suýt đã băm tay của mình! Không phải vừa rồi cô vỗ tay trên ghế sô pha ư? Sao lại là sờ ở trên đùi Kỳ Mộ Phi?
Khó trách cô cảm giác sô pha nơi này lại không mềm mại chút nào……
Nam Tiểu Tố nhanh chóng rút cánh tay về, vừa nhấc đầu, liền thấy đường nét anh tuấn của người đàn ông, khóe môi màu đỏ nhạt lạnh lùng mím lại, ánh mắt thâm thúy càng bình tĩnh.
Nhưng mà, vì sao cô lại nhìn thấy ý tứ khác từ trong mắt anh ta chứ?
Trong lòng Nam Tiểu Tố cả kinh, “vụt” đứng dậy,
“Ngượng ngùng, tôi đi WC.”
Thịnh Vị Ương cũng đứng lên theo,
“Tớ cũng muốn đi!”
Hoàng Phủ Bạc Ý nhấc tay,
“Còn có em!”
Vì thế, ba cô gái tay khoác tay cùng nhau đi ra ngoài, Hoàng Phủ Bạc Ái, Kỳ Mộ Phi còn có Lôi Nặc, yên lặng nhìn ba cô gái trên hành lang dài.