Thịnh Vị Ương bò đến trên giường, tối hôm qua bị giằng co một đêm, sáng sớm bị Hoàng Phủ Bạc Ái làm ồn ào, ngay cả vừa rồi cãi vả cũng không có sức lực, cô cần phải ngủ một giấc thật tốt, cái gì cũng không nghĩ, ngủ đến không biết đêm nay là năm nào mới tốt……
Cả người Thịnh Vị Ương vùi ở trong chăn tơ tằm, tựa như một đứa bé không có cảm giác an toàn, cong eo uốn đầu gối, cuộn tròn thành một đoàn nho nhỏ.
Quả nhiên, một giấc này vẫn ngủ tới buổi tối, đến cơm chiều cũng không ăn.
Buổi chiều Hoàng Phủ Bạc Ái phái người mang tất cả hành lý vốn để ở khách sạn của Thịnh Vị Ương về tới biệt thự.
……
Buổi tối, khi Hoàng Phủ Bạc Ái trở về, mẹ Trương còn chưa có đi, lập tức chạy nhanh chào đón,
“Thiếu gia đã trở lại.”
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn phòng khách một cái, trên đường trở về anh liền suy nghĩ, anh vào cửa nhà liền nhất định sẽ nhìn thấy hình ảnh dạng này.
Thịnh Vị Ương vùi ở trên sô pha, còn là loại tư thế rất kiêu ngạo, vừa ăn gì đó vừa xem TV, sau khi nhìn thấy anh lỗ mũi thở hổn hển, sau đó tiếp tục xem TV.
Nhưng mà, trước mắt, phòng khách, ngoại trừ mẹ Trương, liền không thấy bóng người người phụ nữ đó.
Biểu tình lạnh băng của Hoàng Phủ Bạc Ái không có biến hóa,
“Cô ấy đâu?”
……
Mẹ Trương hơi cúi đầu trả lời, hoàn toàn không dám nhìn đôi mắt của Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Thiếu gia, giữa trưa hôm nay sau khi ngài rời đi, thiếu phu nhân liền về phòng nghỉ ngơi, bữa tối cũng không có ăn.”
Trong giọng nói, nghe ra được đau lòng.
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng xuy một tiếng, con báo nhỏ tắt lửa không làm ầm ĩ? Hừ! Anh tin tưởng mới là lạ!
Vung tay một cái, Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng ném xuống một câu, “Dì có thể trở về.” Sau đó liền lập tức đi đến cầu thang.
Nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái lên lầu, mẹ Trương lại nghĩ tới cái gì đó, liền chạy nhanh bổ sung nói,
“Thiếu gia, thiếu phu nhân nghỉ ngơi ở phòng khách.”
Cũng không có ngủ ở phòng ngủ chính, những lời này mẹ Trương không dám nói, nhưng mà, cũng đã cảm giác được không khí chung quanh chợt lạnh xuống.
……