Hoàng Phủ Bạc Ái trừng mắt, một bộ dáng hung tàn muốn ăn sống Thịnh Vị Ương, Thịnh Vị Ương cười đến càng vui vẻ, nhìn dáng vẻ thì cô đoán đúng rồi, tên này lại thẹn quá thành giận.
Thịnh Vị Ương cười cong mắt, rót ly nước lạnh cho Hoàng Phủ Bạc Ái, đưa cho anh,
“Không có việc gì không có việc gì, không mất mặt.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại liếc mắt nhìn cô một cái, rất có một bộ dáng “Cô còn dám nói một câu lão tử tát một cái bay cô”, hung hăng cắn răng,
“Không ai nói với tôi.”
“Mẹ anh không dạy anh?” Thịnh Vị Ương bật thốt lên hỏi lại.
Chợt, biểu tình Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ! --
Tay nắm ly pha lê cũng không tự giác dùng sức một chút, khớp xương ngón tay thậm chí đều mơ hồ trở nên trắng bệch.
Thịnh Vị Ương không nghe được Hoàng Phủ Bạc Ái trả lời, vừa nhấc đầu, lại chấn kinh rồi.
Cô thấy một đôi mắt đen nhánh cô đơn lạnh lẽo, giống như gắt gao kiềm nén ẫn nhẫn cái gì, ở chỗ tối tăm sâu nhất, bộc phát nồng đậm, một mảnh tuyệt tịch hoang vu không hòa tan được……
Nhìn, lại có thể làm người tê rần.
……
Thịnh Vị Ương cũng nhận thấy được người đàn ông không thích hợp, môi anh đào mang ý cười nhẹ nhàng thu lại một chút,
“Hoàng Phủ Bạc Ái?”
Một tiếng gọi, lôi suy nghĩ người đàn ông trở về, nhìn dung nhan càng ngày càng gần trước mắt, Hoàng Phủ Bạc Ái hơi giật mình, hờ hững một câu,
“Bà ấy cũng không dạy tôi.”
Giọng nói lạnh lẽo đến tận xương.
Thật ra Thịnh Vị Ương đại khái cũng đã đoán được, yên lặng thầm nghĩ, hóa ra đứa nhỏ này thiếu tình thương từ nhỏ, khó trách tính cách kém như vậy!
Nghe giải trí bát quái nói quan hệ của Bạc Ái thiếu gia và Hoàng Phủ lão gia cũng không tốt, đó chính là đứa bé đáng thương cha không thương mẹ không yêu.
Thịnh Vị Ương lại nhíu khóe mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, bẹp bẹp khóe môi.
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên rít gào,
“Thịnh Vị Ương, thu hồi ánh mắt đồng tình của cô!”
……