Thịnh Vị Ương gật gật đầu, phi thường nghiêm túc nói,
“Ừ, trở về chậm Hoàng Phủ ba tuổi lại muốn cáu kỉnh nổi bão.”
“Phốc……”
Bạc Tam không kéo căng nổi, bật cười lên.
Hoàng Phủ ba tuổi? Cho tới bây anh thật sự cũng chưa cảm thấy thiếu gia nhà bọn họ ấu trĩ nha! Trước nay đều không có!
……
Thịnh Vị Ương còn chưa có ý thức được chính mình nói gì, di động trong tay đã vang lên, nhìn biểu hiện điện báo trên màn hình, Thịnh Vị Ương thực không bình tĩnh run tay một chút,
“Bạc Ái ca ca”?!
Thịnh Vị Ương ổn định trái tim nhỏ bị ghê tởm, sau đó tiếp điện thoại, còn không có phóng tới bên tai trong điện thoại nam nhân lạnh băng thanh âm cũng đã xuyên thấu màng tai,
“Thịnh Vị Ương, cô ở đâu, sao còn chưa trở lại.”
Thịnh Vị Ương liếc mắt nhìn Bạc Tam một cái, không phải thuộc hạ của anh vẫn luôn báo cáo với anh ư? Bạc Tam tỏ vẻ anh thực vô tội.
Thịnh Vị Ương vểnh môi anh đào
“Lập tức liền đi trở về, trên đường bị chận chúng tôi đi đường vòng, anh gấp cái gì.”
“Tôi đói bụng!”
Người đàn ông quát lạnh một tiếng, Thịnh Vị Ương phi thường sáng suốt cầm điện thoại ra xa, lại nhìn Bạc Tam một chút, xem đi, quỷ ấu trĩ quả nhiên cáu kỉnh.
Khóe mắt Thịnh Vị Ương co giật kéo một cái,
“Nha! Đã biết, lập tức liền đến nhà, anh phái người mua đồ ăn chưa?”
Giống như kỳ tích, tiếng rít gào của Bạc Ái thiếu gia trong điện thoại bỗng nhiên an tĩnh, Thịnh Vị Ương nhìn không thấy khóe môi mất tự nhiên của người đàn ông giơ lên ý cười, không được tự nhiên quay đầu,
“Mua rồi.”
“Vậy ngoan ngoãn chờ đi.” Thịnh Vị Ương nhe răng, cười tủm tỉm nói.