Đi đến dưới đình mát nghỉ ngơi trong vườn hoa, Hoàng Phủ Bạc Ái đặt Thịnh Vị Ương ở trên ghế chiều xa hoa, Thịnh Vị Ương đeo cổ Hoàng Phủ Bạc Ái không xuống dưới,
“Tôi muốn ngồi trên bàn đu dây.”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, trừng mắt liếc nhìn cô một cái, ghét bỏ mắng,
“Chuyện rắm thật nhiều.”
Lại đã đứng thẳng thân, ôm cô lại đi đến bên bàn đu dây, cẩn thận thả cô gái nhỏ treo trong lòng ngực xuống dưới.
Bàn đu dây này là trong mấy ngày Hoàng Phủ Bạc Ái đi nước Mỹ công tác, cô thuận miệng nói một câu muốn ngồi bàn đu dây, sau đó ngày hôm sau kiền đặt ở ngoài vườn hoa rồi.
Thịnh Vị Ương cũng không để ý anh, chân nhỏ trắng nõn nâng lên, yên tâm thoải mái dựa ngồi.
Thịnh Vị Ương lại ngắm nhìn đám người bảo vệ mặc đồ đen ở bốn phía, cảm giác giống như nhiều hơn lúc trước một chút,
“Hoàng Phủ ba tuổi, có phải những bảo vệ này trở nên nhiều hơn rồi không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái ngồi xuống trên ghế dựa đế vương bị Thịnh Vị Ương ghét bỏ, hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói,
“Cô vẫn rất để ý?”
Thịnh Vị Ương cũng đáp lại bằng cái mũi rầm rì,
“Nói như thế nào tôi cũng ở chỗ này ở hơn nửa tháng, mỗi ngày hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cần đôi mắt không mù đều hẳn sẽ nhìn ra được chuyện này thôi, ít nhất cũng hơn mười người. Cho dù muốn canh chừng tôi, anh không cảm thấy có chút đại tài tiểu dụng sao?”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái bảo Bạc Tứ cầm máy tính của anh tới, nhìn Thịnh Vị Ương tức phồng quai hàm một cái, liền biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, khinh thường liếc mắt,
“Ai nói với cô bọn họ là tới đối phó cô?”
“Nếu không thì là gì?” Thịnh Vị Ương hỏi lại.
“Có người muốn giết tôi.” Hoàng Phủ Bạc Ái bình tĩnh trở về một câu, thuê sát thủ là Tiểu Hoàng Hoàng, không cần lo lắng, những bảo vệ này cũng chính là vì để ngừa chẳng may.