Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh buốt liếc mắt một cái,
“Hôn lễ của tôi tự nhiên an bài tốt, không cần ngài nhọc lòng.”
“Mày - tiểu súc sinh, lão tử ---”
Hoàng Phủ Thí lại muốn bão mắng, Dạ Ngưng Yên nhàn nhạt liếc mắt một cái, vì thế, Hoàng Phủ Thí liền câm miệng, muốn thấy hiệu quả bao nhiêu liền thấy hiệu quả bấy nhiêu.
Dạ Ngưng Yên lại nhìn về phía Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Đừng nghe daddy của con, con và Vị Ương liền ở chỗ này chơi mấy ngày.”
Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nâng hàm dưới, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thí một cái,
“Mẹ nói tôi đừng nghe ông.”
Khóe môi Hoàng Phủ Thí hung hăng nhếch lên một chút.
Mẹ nó**! Thằng nhãi ranh này, nhận mẹ ruột rồi càng ngày càng không coi ông ra gì! Nhìn vẻ mặt khoe khoang kia, nhìn liền muốn đánh!
Dạ Ngưng Yên uống một ngụm canh bắp,
“Hoàng Phủ Thí, ông có ý kiến?”
Hoàng Phủ Thí nhanh chóng lắc đầu,
“Tuyệt đối không có.”
“Phốc……” Thịnh Vị Ương kéo căng một chút, rốt cuộc cười ra tiếng, cô đều sắp nghẹn đến mức nội thương.
……
Ăn xong bữa tối, Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương liền chuẩn bị trở về khách sạn.
Vườn hoa hồng trước biệt thự,
Dạ Ngưng Yên nhẹ nhàng dắt lấy tay Thịnh Vị Ương, lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, đột nhiên, ánh mắt hơi ngưng đọng,
“Bạc Ái, Vị Ương, hai đứa thật sự không ngại các con là quan hệ anh em họ sao?”
- --
Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương nhìn nhau, ánh mắt lưu chuyển, ôn nhu liên miên, không cần hai người trả lời, cũng đã biết đáp án.