Nhẹ nhàng, Thịnh Vị Ương cong mắt đào hoa, duỗi tay vỗ ở vị trí trái tim bên ngực phải của Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ba tuổi, em sẽ không rời đi.
Em còn muốn dùng thời gian rất lâu rất lâu yêu nhau với anh, lâu đến anh đã thành lão già bảnh bao, còn cả ngày quỷ rống quỷ kêu với em.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái kinh ngạc sáng lên, thật giống như thấy được tín ngưỡng của mình,
“Tiểu Vị Ương, gặp được em nhất định là chuyện may mắn nhất đời này của anh.”
Thịnh Vị Ương cố ý “chậc chậc” cái miệng nhỏ, một bộ dáng giống như chịu kinh hãi, không phải là một loại khẽ vạch mắt xinh đẹp,
“Không tồi nha ba tuổi, miệng ăn mật đường ngọt như vậy, ân chuẩn anh lại khen em thêm một câu.”
“Có em, thật tốt.”
“Nhất định tốt! Tiếp tục.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại một chưởng vỗ lên trên đầu khoe khoang của cô, nha, thật cho chút ánh mặt trời liền như hoa hướng dướng hướng lên trời rực rỡ!
Kiêu ngạo đến cái đuôi đều nhếch lên rồi!
Thịnh Vị Ương vùi ở trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, nhón chân hôn một cái, vẻ mặt thần khí,
“Ba tuổi, về sau chỉ cần cẩn tuân một điều, rất yêu bà xã, là được, những thứ khác có hay không, đừng lo lắng.”
Cuộc sống sau này, cô sẽ càng yêu anh.
Trước nay Thịnh Vị Ương đều là một người yêu ghét rõ ràng, đối với người cô yêu, cô thậm chí không tiếc mệnh.
Nhưng đối với những người thương tổn người cô yêu, thực xin lỗi, cô không thể vẻ mặt thánh mẫu nói, “Ừ, tôi tha thứ cho các người.”