Hạ Mộc Cẩn cảm kích nhìn hai người.
Cô cũng không có nói với Tiểu Quang daddy của bé là ai, cũng không hy vọng người đàn ông kia biết sự tồn tại của cô và Tiểu Quang, cô chỉ muốn sống an an tĩnh tĩnh, nhìn Tiểu Quang khỏe mạnh lớn lên.
Đột nhiên ---
Một trận tiếng chuông di động.
Kỳ Mộ Phi nhìn biểu hiện điện báo, mày tuấn khẽ nhíu, sau đó nhướng lên, nhìn về phía Hạ Mộc Cẩn,
“Sở thiếu.”
Bỗng chốc, trong lòng Hạ Mộc Cẩn trầm xuống, thật giống như đột nhiên bị cái gì đí gắt gao đè nén, lập tức khẩn trương đến không thở nổi.
Nam Tiểu Tố nhìn ra nháy mắt Hạ Mộc Cẩn liền bất an, tiến lên một bước, một phen khoác lên bả vai Hạ Mộc Cẩn, ngữ khí rất cuồng rất tiêu sái,
“Hoa Hoa, tớ đã nói, về sau tớ bảo bọc cậu! Anh mạnh mặc anh mạnh, gió thanh thổi núi đồi, anh ngang mặc anh ngang, trăng sáng chiếu sông lớn!”
Kỳ Mộ Phi đang nói điện thoại với Sở thiếu, nháy mắt cổ họng nghẹn một chút, ngực buồn bực……
……
Trong điện thoại, Sở Nam Xuyên vẫn ngữ khí tà ** ác hài hước như cũ,
“Kỳ nhị, cậu nha ở đâu rồi? Đón được người phụ nữ của cậu chưa?”
Kỳ Mộ Phi nhàn nhạt thoáng nhìn.
Tiểu Xuyên Xuyên, nếu tôi nói hiện tại tôi đang ở cùng con trai cậu, còn có mẹ của con trai cậu, cậu nha còn có thể cười đến thiếu đánh như vậy không?
Giọng nói Kỳ Mộ Phi rõ ràng, gật đầu nói,
"Ừ, đón được.”
“Vậy còn không chạy nhanh tới đây!”