Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái chợt hung tàn, suýt một chân đá bay Sở thiếu, che ở trước mặt Thịnh Vị Ương, hung thần ác sát gầm nhẹ,
“Thịnh Vị Ương, ném bay hết thảy ảo tưởng trong đầu của cô bây giờ đi”
“Anh biết bây giờ tôi đang suy nghĩ cái gì” Thịnh Vị Ương đặc biệt thuần lương chớp chớp mắt.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “.....”
Nhìn Hoàng Phủ bị người phụ nữ nhà mình chọc tức đến nháy mắt bão giận, ba người đàn ông nào đó cười đến một người càng tà ác hơn một người.
Lôi Nặc, “Khó trách gần đây tính tình Hoàng Phủ còn nóng nảy hơn lão tử”
Kỳ Mộ Phi, “Quả nhiên là bị con báo nhỏ bức ra nha”
Sở Nam Xuyên, “Tôi liền chờ xem kịch vui”
Hàm răng Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng cắn đến vang ken két, sau đó chỉ chỉ Kỳ thiếu và Lôi thiếu, giới thiệu cho Thịnh Vị Ương nói,
“Kỳ Mộ Phi Lôi Nặc”
Tuy rằng Thịnh Vị Ương chưa thấy qua mấy vị đại thiếu tiêu sái này, nhưng từng thấy qua ở trên tin tức giải trí, cũng đại khái biết bọn họ và quỷ ấu trĩ là bạn bè.
Thịnh Vị Ương cười ngọt ngào,
“Chào mấy anh.”
Không chờ cô tự giới thiệu, Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm bá đạo ôm chặt eo nhỏ của cô, rất tự nhiên giới thiệu nói,
“Bà xã của tôi.”
Trong giọng nói còn mang theo khoe khoang rõ ràng, kiêu ngạo đến thật sự thiếu đánh, ba người đàn ông nào đó nhìn đến rất phát điên.
Nha có bà xã ghê gớm lắm à.