Chợt, cánh môi mỏng lạnh băng kia, càng thêm đỏ thắm!
Giống như vừa mới hút máu tươi, chậm rãi giơ lên, một chút ý cười yêu mị đến mức tận cùng, lại cũng tàn nhẫn tới cực hạn……
Đám đàn ông nhìn đến càng hãi hùng khiếp vía, nhìn trừng trừng Hoàng Phủ Bạc Ái đi xuống sân gôn, Lôi Nặc còn vung đầu gào thét,
“Hoàng Phủ, cậu nha, đi đâu vậy!”
“Lát nữa tôi còn đi Hương Vân Hiên ăn cơm đấy!” Sở Nam Xuyên còn không sợ chết nói tiếp.
……
Kỳ Mộ Phi và Quý Diệc Thừa mỗi người thưởng cho Lôi Nặc và Sở Nam Xuyên một cước, Quý Diệc Thừa ném qua xem thường khinh bỉ nói,
“Sở thiếu cậu - đồ tham ăn! Còn ăn! Xảy ra chuyện rồi!”
Ấn đường Lôi Nặc nhảy dựng, nháy mắt liền tràn đầy bát quái,
“Xảy ra chuyện gì vậy!”
“Sao lão tử biết được!”
Trên bãi đỗ xe sân gôn, bóng xe thể thao Cadillac màu đen “vút” điên cuồng vọt đi, đám đàn ông nhìn nhau, có thể làm Hoàng Phủ phát tính tình lớn như vậy, chỉ có thể là……
Lôi Nặc thực ngu ngốc hỏi câu,
“Chẳng lẽ Trụ Vương lão tử của Hoàng Phủ anh ta lại nổi bão à?”
Nháy mắt, tròng mắt một đám đàn ông “vèo vèo vèo” tập thể trợn trắng xem thường, vẻ mặt nhìn heo trừng mắt nhìn Lôi Nặc,
“Lôi Lôi, cậu có thể câm miệng……”
……
Khi Kỳ Mộ Phi nhận được ảnh chụp văn kiện từ thủ hạ ngầm mà bọn họ phái ra, rốt cuộc hiểu rõ tại sao lại như vậy.
Đám đàn ông nhìn ảnh chụp văn kiện, chợt, đồng thời khiếp sợ đồng tử phóng đại!
Trên ảnh chụp thực rõ ràng là ở sân bay thành phố E, Kiệt Hận Thiên đã trở lại, chỉ là bên người anh ta còn có một cô gái, Kiệt Hận Thiên và cô gái kia ôm rất thân mật.