Bỗng chốc, mắt cười xinh đẹp nhẹ nhàng thu liễm một chút, bình tĩnh nhìn anh, nhìn đến trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể “Lộp bộp” một chút, sắc mặt trầm xuống,
“Thịnh Vị Ương, cô uy hiếp tôi?”
Thịnh Vị Ương chớp lông mi, tỏ vẻ cô cực kỳ vô tội,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh phải tin tưởng, tôi thiệt tình không có một chút ý tứ nào muốn uy hiếp anh, chỉ là đang trần thuật sự thật mà thôi.”
“Hừ!” Người đàn ông mỉa mai hừ một tiếng.
Thịnh Vị Ương lại bất mãn nhíu cái mũi, chân vừa giẫm, lại đá vào trên đùi anh,
“Hoàng Phủ ba tuổi, rốt cuộc anh có nghe thấy được không? Vừa rồi tôi là đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh!”
“Nghe thấy được!”
Ngữ khí Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng rống lên tựa hồ có chút không kiên nhẫn, bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô nhét vào trong chăn,
“Sức lực lớn như vậy! Đá lão tử đá đến nghiện!”
Thịnh Vị Ương lại tròng mắt trắng dã trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Thật ra, chính Thịnh Vị Ương cũng có chút kỳ quái, dựa vào tiểu tính tình phúc hắc của cô, Hoàng Phủ Bạc Ái ác bá khi dễ cô như vậy, cho dù cô không có năng lực bẹp anh đến răng rơi đầy đất, cuối cùng ít nhất cũng nhất định sẽ rùng mình, để cho anh trôi qua ngày không được vừa ý.
Chỉ là, cô càng biết, người đàn ông này, cuồng lạnh như vương, liếc nhìn hết thảy, đối với người thường mà nói, một câu “Thực xin lỗi” quá dễ dàng, mà với anh mà nói, đó là buông xuống kiêu ngạo đế vương của anh. Bởi vì, anh là Hoàng Phủ Bạc Ái.