Thịnh Vị Ương biết nghe lời phải gật gật đầu,
“Đúng vậy đúng vậy, tôi thật là chân tay vụng về. Hoàng Phủ ba tuổi, anh sẽ giúp tôi bưng dĩa cánh gà hương tiêu này, còn có khoai tây giòn qua kia chứ!”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo của mỗ nữ giương lên, cười đến cực kỳ khoe khoang.
Khi Hoàng Phủ Thí đi xuống lâu từ phòng sách, thấy con trai nhà mình lại có thể tay bưng đồ ăn để lên bàn cơm, suýt cả kinh dưới chân trợt một cái, lăn xuống từ trên cầu thang.
Dựa vào**! Đây vẫn là con của ông sao?!
Hoàng Phủ Thí thẳng tắp đi đến nhà ăn, dương chân đá một cước lên trên đùi của Hoàng Phủ Bạc Ái, còn cố ý đè thấp giọng nói,
“Tiểu súc sinh, mày lại thích con nhóc ngu xuẩn kia thế à! Lại có thể làm ra loại chuyện cấp thấp này?”
Trong giọng nói lộ ra khinh bỉ nồng đậm.
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn một cái,
“Ai cần ông lo.”
Khóe mắt Hoàng Phủ Thí trừng một cái, vừa muốn dùng sức tát hô to, Thịnh Vị Ương bưng một chén tương hải sản nhỏ tới,
“Có thể ăn cơm rồi!”
……
Hoàng Phủ Thí quét liếc mắt nhìn món ăn trên bàn cơm một cái.
Có tôm cầu phô mai, háo du cua biển, ớt hương cánh gà, thịt kho tàu, da giòn khoai tây, nấm hương chân giò hun khói canh, thoạt nhìn đều ăn rất ngon bộ dáng.
Hoàng Phủ Thí giơ bàn tay rút về lên, nghênh ngang liền muốn ngồi xuống.
Hoàng Phủ Bạc Ái chen chân vào đá một cái, trực tiếp đá ghế cơm phía dưới mông Hoàng Phủ Thí còn chưa chạm tới, lạnh lùng ném một câu,
“Ông có thể đi rồi.”
Hoàng Phủ Thí, “……”
Thịnh Vị Ương, “……”