Cho anh lại bực bội với tôi nha!
Hừ!
Ánh mắt Thịnh Vị Ương khẽ lóe, càng thuần lương nói,
“Thái thượng hoàng, trước khi ra cửa tôi hỏi anh ba lần buổi trưa anh muốn ăn cái gì, là chính anh không trả lời tôi, vậy tôi cũng chỉ có thể mua dựa theo món tôi thích ăn.”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
……
Thịnh Vị Ương nói cũng là lời nói thật, khẩu vị của cô tương đối nặng, thích ăn cay, thích ăn chua, nhớ năm đó cô chính là cùng Nam Tiểu Tố cùng nhau ăn hết tất cả gian hàng cay nóng ở thành phố E một lượt, mấy món này đều là món cô thích.
Khóe mắt lãnh mị của vị thiếu gia nào đó hung hăng co rút một phen, tất cả món anh không thích ăn lại có thể đều món cô thích ăn!
Anh không thích ăn cay, nước súp tôm hùm nhỏ này đỏ cuồn cuộn! Cá hầm cải chua nhiều xương như vậy, ăn không chê phiền toái sao! Dĩa màu xanh biếc kia là rau dưa gì, sao anh lại chưa thấy qua! Ngoại trừ canh tam tiên nấm hương anh thích, đậu hủ cũng là thứ anh chán ghét!
Hoàng Phủ Bạc Ái càng nghĩ càng giận, sắc mặt mỏng lãnh cũng càng ngày càng đen.
Đột nhiên bàn tay đẩy một cái, ném toàn bộ chén đũa trong tay, chiếc đũa rơi xuống đất, ngữ khí oán hận rống lên một câu,
“Không ăn!”
Sau đó cả người dựa vào lưng ghế, thở phì phì nhăn chặt ấn đường.
……
Thịnh Vị Ương đang vẻ mặt thỏa mãn ăn tôm hùm nhỏ chua cay, hoàn toàn không nghĩ tới Hoàng Phủ Bạc Ái sẽ phản ứng như vậy.
Cảm giác tựa như bé trai ba tuổi, ở trên bàn cơm cáu kỉnh nói “Mẹ, người không làm món ăn ngon cho con thì con sẽ không ăn đâu!”, Quả thực giống nhau như đúc.
“Xì” một tiếng, Thịnh Vị Ương rất không phúc hậu bật cười,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh bao lớn rồi, có cần ấu trĩ như vậy không.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc nhìn môt jcasi, trực tiếp xoay mặt không nhìn cô, cười đến vui vẻ như vậy, càng xem càng phiền lòng.
Thịnh Vị Ương “chậc chậc” lắc đầu, nhặt chiếc đũa rơi trên mặt đất lên,
“Anh thật sự không ăn?”
Hoàng Phủ Bạc Ái ném một cái liếc mắt qua, ý tứ rất rõ ràng,
“Lão tử chính là không ăn!”