Vùng này đều là khu dân cư biệt thự tư nhân xa hoa, phụ cận có một trung tâm thương mại cao cấp, bao gồm chợ bán đồ ăn, bởi vì khoảng cách không xa, cho nên mấy người Thịnh Vị Ương liền đi tới.
Thịnh Vị Ương và hai bảo vệ đi dọc theo con đường trải từ đá cẩm thạch, đã muốn chạy tới trước cánh cửa lớn biệt thự hào hoa được chế tác từ thép, tiếp tục đi ra ngoài.
Dưới bầu trời xanh thẳm, phiêu đãng tiếng cười chuông bạc của cô gái, cực kỳ dễ nghe,
“Thời tiết hôm nay thật sự rất tốt! Không khí cũng tốt!
Các người mau xem, tất cả những thứ này đều là hoa diên vĩ của nước Pháp đó! Tất cả lại có thể đều nở rộ! Thật xinh đẹp nha! Ha ha ha……”
……
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái run rẩy một cái, sắc mặt tà chí lạnh đến dọa người, hung hăng cắn răng, trong miệng mắng lên,
“Thời tiết nơi nào tốt! Rõ ràng nóng muốn chết!
Không khí đều là sương mù, tốt cái rắm! Hoa diên vĩ xinh đẹp chỗ nào! Cả đám vàng vàng khó coi chết đi được! Cười cái gì mà cười, ríu rít ồn muốn chết!
**sh-it!
……”
Chợ bán đồ ăn, cô gái nhỏ nào đó tựa như con ngựa hoang thoát cương, cả người tràn ngập sôi trào bồng bột tinh thần phấn chấn, một giây trước còn ở khu rau dưa, ngay sau đó đã chạy đi khu hải sản.
Trong tay hai người đàn ông đi theo phía sau mang theo các loại cọng hành gừng hoa tỏi non, một đường điên cuồng đuổi theo không ngừng, hơi không để ý lại tìm không thấy, bọn họ sợ tới mức hận trái tim không thể chợt ngừng vài lần.
“Thiếu phu nhân, cô chậm một chút……”
“Soạt soạt soạt”, ba đạo hắc tuyến trên trán đồng thời trượt xuống, yên lặng lệ ròng chạy đi ing.