Thịnh Vị Ương bẹp bẹp khóe môi, sau khi thở dài một hơi thật sâu,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh tìm cái bàn nhỏ tới để chén lên, tay phải của tôi không thành vấn đề, có thể tự mình ăn.”
Hoàng Phủ Bạc Ái không chút sứt mẻ, lại cứng rắn phun ra hai chữ,
“Há miệng.”
Khóe mắt Thịnh Vị Ương trực tiếp hướng sang phải,
“Hoàng Phủ ba tuổi, được anh hầu hạ tôi xác thật cảm giác vinh hạnh sâu sắc, chỉ là vẻ mặt khổ đại cừu thâm của anh, tôi có loại ảo giác ‘ anh là bị tôi ép buộc’, thật sự là không đành lòng……”
Tên này một bộ dáng muốn ăn cô, cô hoàn toàn không dám hạ miệng nha……
……
Hoàng Phủ Bạc Ái nhịn xuống xúc động úp cái chén lên ót của cô,
“Lão tử là tự nguyện!”
Thịnh Vị Ương yên lặng đỡ trán, tiếng rống giận rít gào này, chỗ nào nghe được ra một chút ý tứ anh tự nguyện hả →_→.
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng không được tự nhiên của người đàn ông, Thịnh Vị Ương bỗng chốc cười, cong khóe mắt, “Được rồi, vậy cô nãi nãi tôi liền cố mà tiếp nhận thôi.”
Sau đó ngoan ngoãn há miệng nhỏ, uống xong canh nóng anh đút đến bên miệng, còn phát ra âm thanh "cháp cháp".
Trong lòng Thịnh Vị Ương thầm nghĩ, thật là kỳ quái, vừa rồi khi mẹ Trương bưng bữa sáng lên, cô cũng chưa ăn uống, sao lúc này lại ăn đến ngon như vậy chứ?