Mí mắt Hoàng Phủ Bạc Ái nhảy dựng, bàn tay to một phen xách trụ bả vai Thịnh Vị Ương, cắn răng vang lên “ken két”,
“Thịnh Vị Ương, tốt nhất hiện tại cô lập tức đánh tan những suy nghĩ trong đầu cô đi! Bằng không tôi giết cô!”
Mắt đào hoa của Thịnh Vị Ương lóe lên,
“Sao anh biết hiện tại trong đầu tôi suy nghĩ cái gì?”
“Tôi……” Yết hầu Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, Thịnh Vị Ương đã vô cùng ghét bỏ hất tay anh ra.
……
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đằng đằng sát khí của anh, ngữ khí lạnh băng nói một câu,
“Hoàng Phủ thiếu gia, chỉ có đứa bé mới hở một tí là cáu kỉnh, anh lại không phải đứa trẻ ba tuổi, sao luôn là một chút liền nổ, như vậy sẽ tức ra bệnh đó.”
Thịnh Vị Ương lại ở trong lòng rít gào đủ loại, tên này hoàn toàn là đứa bé ba tuổi mà!
Hoàng Phủ Bạc Ái đã nhẫn đến trong lòng nhỏ máu, trước nay đều không có bất luận một người nào dám nói với anh lời nói như vậy, luôn mãi khiêu khích điểm mấu chốt của anh!
Thịnh Vị Ương tiếp tục lầm bầm,
“Cho nên, Hoàng Phủ thiếu gia, anh muốn bảo trì thể xác và tinh thần thoải mái, trên sách đều nói người tâm tình vui vẻ sẽ càng xinh đẹp!”
Hoàng Phủ Bạc Ái gắt gao liếc mắt trừng cô một cái,
“Tôi không cần tâm tình vui vẻ cũng xinh đẹp hơn cô!”
“Ách……” Thịnh Vị Ương khóe môi thật sâu một cái run rẩy, cô lại có thể không có lời nào phản bác anh, bởi vì anh xác thật lớn lên xinh đẹp hơn cô.
Thịnh Vị Ương cảm thấy chính mình chịu đả kích.
Dung nhan như vậy của cô đi ra ngoài, quay đầu lại không nói 100%, cũng là 99% được không! Muốn trách chỉ có thể trách người đàn ông này lớn lên quá yêu nghiệt!